[SHORTFIC][XIHONG] The One That Got Away

ARDToL3-ảnh 2

Author: Tiểu Vương Tử aka Rose Taurus

Designer: HQ

Rating: M

Paring: Thiên-Hoành.

Category: OE(HE), ngược, thanh xuân vườn trường, nhất thụ đa công, thế thân.

Disclaimer: Fic được lấy cảm hứng từ bài hát cùng tên “The one that got away”. Lại là hố mới, mới keng xà beng luôn =))))))

Summary:

“Đến một kiếp sống khác, em vẫn sẽ là người của anh

Chúng ta sẽ giữ trọn lời thề, dù có phản bội lại cả thế giới

Đến một kiếp sống, em nhất định sẽ giữ anh lại

Và như thế thì em không cần phải nói rằng

Anh là người đã bỏ rơi em”

DANH SÁCH CÁC CHAP

Chap 1: “Tôi đến để tìm một người họ Lưu”

[LONGFIC][XIHONG] Luật Ngầm – Chap 4

12509156_1820557504837809_5374280208020267795_n

Chap 4: Bỏ Trốn

Chí Hoành nhanh chóng được Vương Nguyên mang theo lên xe, rời khỏi biệt thự của Thiên Tỉ. Do không có anh đi cùng nên Chí Hoành không khác gì một chú thỏ con, nhìn thấy gì cũng sợ hãi, hoang mang, luôn dùng ánh mắt dò xét để nhìn những thứ xung quanh. Chỉ cần có chuyển động gì nhỏ, cậu cũng giật nảy mình, lập tức bám víu vào cánh tay người bên cạnh là Vương Nguyên. Có lẽ do cậu ấy đồng trang lứa với cậu nên hiện tại Vương Nguyên là người mà Chí Hoành đặt hết niềm tin.

– Đừng quá lo lắng! Ở đây không ai hại cậu đâu.

Vương Nguyên vỗ vỗ bả vai của Chí Hoành, giọng nói bạc hà nhẹ nhàng vang lên.

– Xưa nay tôi chưa bao giờ rời khỏi biệt thự cả. Đối với tôi, biệt thự là nơi an toàn nhất vì nơi đó đi đâu cũng có Thiên Tỉ. Giờ đi ra bên ngoài, Thiên Tỉ lại không đi cùng nên tôi cảm thấy bất an lắm.

Chí Hoành nép vào sau lưng Vương Nguyên, giọng không kiên định nói. Thiên Tỉ luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu nên chỉ cần nơi nào có Thiên Tỉ thì cậu sẽ cảm thấy an tâm, sẽ thả lỏng tâm trạng của bản thân. Nhưng không hiểu cớ vì sao hôm nay anh lại từ chối đi cùng, đành lòng đưa cậu cho người xa lạ, mang đến một nơi xa lạ. Thật muốn dọa cậu đau tim đến chết sao?

Từ lúc cậu theo Thiên Tỉ về biệt thự sống, nửa bước chân cậu cũng không đặt ra khỏi cổng biệt thự. Về việc ăn uống hằng ngày thì không cần phải nói đến. Việc học tập thì Dịch gia luôn có hẳn 1 dàn gia sư hùng hậu, sẵn sàng đến biệt thự để giảng dạy. Cho nên việc học tập hay thi cử đều diễn ra tại biệt thự. Khác ở địa điểm rèn luyện nhưng bằng cấp thì không khác gì một học sinh hằng ngày đến trường. Nếu đã không đến trường thì làm sao có bạn bè, làm sao cùng nhau tụ tập để vui chơi, làm sao xảy ra những buổi tiệc over night của ngưởi trẻ hiện nay. Cả thế giới của cậu chỉ xoay quanh 1 mảnh đất rộng, 1 ngôi biệt thự thật lớn và 1 con người hết sức ôn nhu. Hóa ra, không bước ra khỏi ngôi biệt thự, không rời xa Thiên Tỉ, cậu dường như không biết anh thì ra quan trọng với cuộc sống của cậu đến nhường nào.

– Đừng căng thẳng nữa. Tin tưởng ở tôi. Thiên Tỉ đã giao cậu cho tôi thì tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thay cậu ta.

Vương Nguyên nheo mắt cười. Đứa nhỏ này xem ra rất coi trọng Thiên Tỉ. Nhìn bộ dạng sợ sệt, có động liền núp sau lưng cậu, miệng thì luôn nhắc tới Thiên Tỉ, đúng là đáng yêu quá đi mất!

Thiện cảm dành cho Chí Hoành dần có, tâm tính của Vương Nguyên cũng hòa nhã hơn. Trong lúc chờ bác sĩ Vương gọi, Vương Nguyên kéo Chí Hoành đến ngồi bên cạnh mình rồi bắt đầu kể chuyện vui cho cậu nghe, để Chí Hoành có thể thả lỏng tâm trạng. Thần kinh căng quá cũng không tốt đâu nha. Và thay vì để tâm cảnh giác xung quanh thì Chí Hoành lại bắt đầu hứng thú với những câu chuyện hài hước của Vương Nguyên hơn. Dần dần, cả hai cũng cởi bỏ bài xích về nhau, thân thiết đùa giỡn. Tiếng cười vang vọng cả dãy hành lang dài.

– Hai đứa vào đi. Máy móc chuẩn bị xong rồi.

Bác sĩ Vương từ một phòng bệnh bước ra liền gọi hai đứa trẻ đang chuyện phiếm cười đế híp cả mắt. Nghe tiếng gọi của bác sĩ Vương, Chí Hoành trở lại thực tại, không còn chìm trong cuộc trò chuyện cùng Vương Nguyên nữa, cảm giác sợ hãi, hoang mang ban đầu lại trở về.

Bước vào trong phòng bệnh, tim cậu mỗi lúc một đập nhanh. Dù cho Vương Nguyên an ủi rằng đừng quá lo lắng, đừng quá hồi hộp cũng không giúp ích gì cho tâm trạng của cậu. Nhìn số máy móc liên tục lướt qua người cậu để kiểm tra, tim cậu như sắp vỡ. Không phải bác sĩ Vương đã nói cậu chỉ bị xây xát nhẹ thôi sao? Không phải người kia cũng đã nói cậu không sao, không cần quá lo lắng sao? Vậy cần gì phải tới tận bệnh viện để kiểm tra thêm chứ? Rốt cuộc thì tới bao giờ họ mới chịu nói thật cho cậu biết là cậu đang gặp phải chuyện gì đây.

Sau khi khám xong, bác sĩ Vương để Vương Nguyên đưa Chí Hoành về. Còn ông thì cùng 1 bác sĩ ưu tú nhất trong số các bác sĩ được đào tạo tại bệnh viện của ông vào phòng thí nghiệm xem xét bản X-gray của cậu.

– Con nghĩ đây là khối u gì?

Nhìn thấy chàng trai kia đăm chiêu suy xét, ông lên tiếng hỏi. Dù là bác sĩ ưu tú nhưng cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, nếu học sinh của mình có vấn đề nan giải thì thân là giáo viên trực tiếp chỉ dạy, ông cũng nên tìm hiểu và giúp đỡ. Huống chi đây còn là bệnh án của bệnh nhân ông tiếp nhận điều trị,

– Thưa thầy! Con vẫn không thể nhìn ra đây là khối u gì cả. Con xin lỗi, con bất tài quá.

Cậu bác sĩ lắc đầu rồi trả lại bản X-gray cho bác sĩ Vương xem. Màn não của Chí Hoành sẽ bình thường nếu không có một điểm tròn nhỏ xuất hiện. Nó không giống như hình dạng của một khối u, cũng không chắc nó là vật gì nếu chỉ nhìn thấy cái bóng của nó mà thôi.

– Có khi đây cũng không phải là một khối u.

Ông trầm giọng nói rồi bắt đầu tiến hành điều tra xem cái bóng nhỏ. Thật ra thì nó là gì?

***

Sau ngày đến bệnh viện của bác sĩ Vương, Vương Nguyên và Chí Hoành thân nhau hơn trước. Hằng ngày sau giờ học, Thiên Tỉ đều cho người đi đón Vương Nguyên đến đây chơi cùng Chí Hoành, để cậu sẽ không phải buồn khi anh thực hiện kế hoạch làm quà sinh nhật và phải bỏ mặc cậu một mình.

Từ sáng sớm, Thiên Tỉ đã rời giường và bắt đầu công việc. Thế nhưng anh không hề quên chuẩn bị bữa sáng cho cậu, để khi vừa tỉnh dậy thì cậu có thể dùng bữa ngay mà không để bụng đói, càng không kiếm cớ rời phòng bước xuống nhà dưới.

Ngày qua ngày, chỉ có Vương Nguyên ở cạnh cậu, cùng cậu học tập, ăn uống, vui chơi. Tuy có thêm 1 người bạn cậu rất vui nhưng thiếu đi Thiên Tỉ, cậu cũng chẳng muốn cười nói nhiều. Cứ cho là cậu ích kỷ, muốn chiếm đoạt lấy anh, luôn muốn anh xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Chí Hoành không khác gì chú gà con vừa mới nở, chỉ đi theo người mà cậu nhìn thấy đầu tiên và người đó là Thiên Tỉ. Chính vì thế, khi anh không ở đây, lòng cậu cảm thấy có chút không yên.

Đôi khi Chí Hoành nghĩ quẫn, tự hỏi có phải anh tìm cớ làm việc để tránh mặt cậu không? Có phải anh đã chán phải chăm sóc, ở bên cạnh cậu rồi không? Nhưng chỉ là trong phút chốc. Vì cậu sực nhớ đến những món điểm tâm thơm phức ngon miệng, những đêm khuya anh ôm lấy cậu thật vào lòng rồi mới yên tâm an giấc. Mọi thứ đều bị dẹp sang một bên và cậu tin tưởng anh, tự an ủi mình rằng do anh thật sự quá bận mà thôi.

Ngày mai đã là sinh nhật của Chí Hoành. Cậu nhớ rằng Thiên Tỉ từng hứa sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt. Nghĩ tới thật háo hức.

– Tiểu Hoành! Công việc của anh qua hôm nay nữa là xong. Ngày mai anh nhất định sẽ cùng em ăn mừng sinh nhật. Làm thật hoành tráng luôn.

Tranh thủ chút thời gian do hôm nay Chí Hoành thức sớm hơn mọi ngày, Thiên Tỉ nán lại để ăn sáng cùng Chí Hoành vì khi nhìn thấy Chí Hoành một mình gấp thức ăn, anh nhận ra cậu thật cô đơn, cũng đã lâu rồi hai người không cùng dùng bữa.

Công việc sớm đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn tổng duyệt và chỉnh sửa đôi chút nữa mà thôi. Ngày mai là có thể mang ra tặng rồi nhưng quan trọng hơn, là ngày mai anh sẽ mang hết những gì anh cất giữ trong lòng bấy lâu nay đem nói cho cậu biết. Dù câu trả lời có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ nguyện ý, chỉ cần không làm cậu khó chịu, vẫn vui vẻ với anh mà thôi. Chứ giữ mãi trong lòng, khó chịu lắm!

Ăn sáng xong, Thiên Tỉ nhanh tay thu dọn bát đĩa, mang theo cả dụng cụ vẽ bửu bối mà anh quý nhất rồi vội vã rời đi. Trước khi đi, anh cũng không quên dặn cậu nếu thấy buồn thì cứ gọi Vương Nguyên đến chơi. Hôm qua đến chơi, Vương Nguyên có nói rằng anh trai của cậu ấy đã về nước, có thể sau này sẽ ở lại không đi nữa. Nghe giọng của Vương Nguyên hớn hở vô cùng cũng đủ biết cậu ấy hy vọng gặp lại anh trai như thế nào rồi. Chí Hoành cũng không phải người không hiểu chuyện, gia đình người ta đoàn tụ, cậu không nên làm kì đà phá hỏng niềm vui của người ta. Nên khi Thiên Tỉ nhắc đến Vương Nguyên, Chí Hoành chỉ ậm ừ để anh yên tâm mà thôi.

Anh vừa rời đi không lâu, Chí Hoành liền bước đến kệ sách ở góc phòng, chọn cho mình vài quyển tiểu thuyết hành động mà cậu đã nhờ Vương Nguyên mua giúp. Tuy nó không giúp ích gì nhiều cho việc học tập của cậu nhưng ít ra nó cũng hơn mấy quyển danh nhân thế giới của Thiên Tỉ.

Chí Hoành ôm chồng sách trèo lên giường rồi bắt đầu đọc. Cậu đọc rất say sưa, cũng đọc rất nhanh. Chỉ qua hết nửa ngày, cậu đã đọc xong 1 quyển sách dày cộm. Tiếp đến là quyển thứ 2, cậu lại tiếp tục kiên trì đọc. Nhưng có lẽ do quá mệt nên đọc chưa quyển cậu đã ngã lưng ngủ quên mất. Lúc này cũng đã gần đến giờ cơm chiều.

***

Thiên Tỉ chốt cửa phòng chứa quà tặng đặc biệt dành cho cậu lại. Mọi thứ đã đâu vào đấy, giờ chỉ còn chờ đến ngày mai mà thôi. Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, xem ra giờ này cậu cũng đã đi nghỉ rồi. Bụng cũng hơi đói, lưng cũng mỏi, mắt cũng muốn nhắm lại rồi nên anh không thể anh điềm đạm ăn uống được. Đành xuống tủ lạnh rót một cốc sữa tươi, uống xong liền lên phòng.

Đẩy cửa vào, đặt vào mắt anh là một con mèo nhỏ đang cuộn tròn người trong đống sách vứt tứ phía trên giường. Con mèo nhỏ đó không ai khác chính là Chí Hoành. Thở dài một ngụm, anh tự hỏi bản tính Xử Nữ ưa gọn gàng của cậu đâu mất rồi? Hỏi thế thôi chứ anh không có ý trách cậu. Ban chiều anh có nghe quản gia nói con trai trưởng của bác sĩ Vương đã từ Mỹ trở về rồi, Vương Nguyên cũng không thấy đến. Có lẽ Chí Hoành biết được điều này nên cũng không muốn làm phiền gia đình bọn họ. Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, thà rằng một mình đọc sách, tự tìm niềm vui cho bản thân cũng không muốn quấy người khác. Thật đáng yêu!

Thiên Tỉ khẽ cười một cái rồi bước về giường thu dọn mớ sách. Thu dọn xong, anh chọn bừa một pijama, nhanh bước vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ, anh muốn phóng lên giường để cái lưng đang nhức mỏi của mình được thư thái sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng sợ cậu thức giấc, anh chỉ dám trèo lên chậm chạp, thật nhẹ, thật khẽ. Nằm ngay ngắn trên giường, Thiên Tỉ không quên việc tiếp theo chỉ là ôm gối ngủ. Vòng tay sang bên cạnh, anh kéo Chí Hoành vào lòng, xem cậu là gối ôm, ôm chặt lấy rồi nhắm mắt lại.

Cứ như một thói quen, chỉ cần anh ôm lấy cậu, cậu sẽ lập tức trở mình vùi đầu vào vòm ngực của anh. Chỉ với một hành động nhỏ như thế cũng đủ khiến Thiên Tỉ đã nhắm ghiền mắt cũng cong môi cười đến khoe hết cả hàm răng trắng đều. Siết chặt vòng tay thêm chút nữa, anh đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi khẽ thì thầm:

– Bảo bối, ngủ ngon!

***

Nửa đêm, bụng Chí Hoành đói meo, biểu tình dữ dội khiến chủ nhân của nó phải tỉnh giấc rời giường để xuống bếp tìm thức ăn. Đây chính là hậu quả của việc mê ngủ hơn mê ăn đây. Cả ngày cậu chỉ ăn một bữa sáng, không đói mới là chuyện lạ. Bước xuống giường, Chí Hoành với tay lấy một cái gối chặn vào tay Thiên Tỉ để anh khỏi thấy trống ở một bên giường. Xong xuôi mọi chuyện, Chí Hoành nhanh nhẹn lao xuống nhà bếp. Cơn đói làm cậu sắp xỉu luôn rồi. Mò mẫn trong bóng tối, cuối cùng cậu cũng đi xuống được tầng trệt. Không biết có ai đó đã mở sẵn một ngọn đèn ở phòng khách, không quá sáng nhưng cũng đủ rõ để cậu dễ dàng thấy đường đi.

Bước đến nhà bếp, cậu bỗng dưng khựng lại. Ở quầy bar có một người lạ đang uống rượu. Do hắn quay lưng về phía cậu cho nên cậu không nhìn rõ được đó là ai nhưng cậu dám chắc đó không phải là người ở đây vì những người sống trong căn biệt thự này cậu đều rất quen với dáng dấp của họ nên chắc chắn không thể xác định lầm được. Vậy chẳng lẽ đây là trộm? Quái lạ! Chẳng có tên trộm nào ăn mặc như đồ ngủ, vào nhà người khác chỉ để uống rượu chứ không tìm đồ để trộm sao? Có thể loại trộm này sao? Nhưng thôi, sao cũng được. Đã đột nhập nhà dân bất hợp pháp thì có tội. Hôm nay coi như hắn xui, mò phải nhà này và gặp phải cậu. Cậu nhất định sẽ cho hắn biết tay.

Nghĩ thế, Chí Hoành lui ra phòng khách, cầm lấy con dao gọt trái cây để phòng thủ rồi trở lại nhà bếp. Chầm chậm bước đến, hai tay cầm con dao đi phía trước để đảm bảo an toàn. Cậu tin bao nhiêu năm tập Taekwondo cùng Thiên Tỉ, cậu vẫn có thể bắt được tên trộm này. Huống chi cậu còn có vũ khí.

– Ai đó?

Hơn nửa đời người ông Dịch nằm trong giới Hắc đạo, giác quan cũng nhạy hơn người thường nên cảm giác phía sau có người, ông đang quay lưng với cửa chính liền bật người bẻ vặn tay của kẻ thập thò phía sau. Leng keng một tiếng, con dao rơi xuống đất, sau đó là tiếng kêu đau của Chí Hoành.

– Cậu là ai? Tại sao lại đến đây? Cậu có ý gì?

Ông Dịch thét lớn. Không biết tổ chức nào phái một thằng nhóc tới đây muốn ám sát ông, thật không biết lượng sức mình.

– Buông ra tên trộm khốn kiếp này! Đã đến nhà người khác trộm cắp mà còn lớn tiếng hỏi tôi có ý gì. Tất nhiên là bắt trộm rồi.

Chí Hoành giãy giụa. Không ngờ nhiệm vụ tự bắt trộm lại thất bại. Cậu quá tự cao bản thân rồi, đáng lẽ phải nhờ sự trợ giúp của quản gia.

– Trộm?

Ông Dịch ngạc nhiên. Ai cũng biết ông đến đây sống, là ông chủ ở đây. Vậy có một thằng nhóc dám gọi ông là trộm. Mà khoan đã! Trong nhà hình như còn có một thằng nhóc sống cùng con trai ông. Dạo trước ông nghe nói thằng nhóc đó gặp phải bệnh lạ, tạm giam lỏng trên phòng kia mà. Vậy chẳng lẽ thằng nhóc ông đang tóm đây chính là thằng nhóc kia?

Ông Dịch nới lỏng tay Chí Hoành ra, bước về phía tường bật công tắc đèn. Đúng như ông dự liệu, đó quả thật là người đang sống cùng Thiên Tỉ.

– Cậu bé! Ta không phải trộm, chẳng có tên trộm nào đi trộm mà ăn mặc, tay không như ta đâu. Tay cậu chảy máu rồi kìa.

Ông Dịch bước đến chỗ Chí Hoành đang xuýt xoa bàn tay bị dao tứa một đường đến chảy máu. Ngồi xuống nhặt con dao lên đưa cho Chí Hoành, ông đã biết cậu chỉ vì có ý tốt chứ cũng không có ý làm hại ông nên cũng không trách.

– Dẹp mấy thứ sắc bén này đi, nó sẽ gây hại đến con bất cứ lúc nào đấy con trai.

Ông Dịch đưa con trai về phía Chí Hoành, nhẹ nhàng nhắc nhở. Đã bên cạnh con trai ông, khiến con trai ông vui vẻ, còn gọi một tiếng ca ca nữa thì ông cũng sẽ xem đây như con mình. Hơn nữa, chuyện năm xưa là ông nợ cậu, nợ một đứa trẻ vô tội như cậu một gia đình.

– Ông…

Chí Hoành ngước mặt nhìn chằm chằm vào ông. Một tia sáng lóe ngang qua đầu cậu.

– Kẻ sát nhân. Ông chỉ là kẻ đã giết cha mẹ tôi. Tránh xa tôi ra.

Chí Hoành thét lên rồi xô ngã ông Dịch, vụt chạy ra ngoài.

– Cậu bé!

Ông Dịch lập tức đuổi theo. Với sức của ông chỉ cần vài bước đã đuổi kịp. Nắm tay Chí Hoành, ông muốn níu cậu lại để giải thích về vấn đề này. Chuyện mà đã khiến cậu căm hận ông hơn mấy năm nay. Tuy biết giết chết cha mẹ của một đứa trẻ, khiến nó trở thành cô nhi là điều tàn nhẫn nhưng lúc đó thật sự là phía ông bà Lưu là kẻ làm sai. Ông chỉ muốn lấy lại những gì ông cần mà thôi.

– Ông buông tôi ra. Ông đã giết cha mẹ tôi, giờ đây ông muốn giết luôn cả tôi có phải vậy không?

Chí Hoành cố dằn tay mình ra, muốn trốn thoát khỏi bàn tay ác quỷ của ông ta, chạy về với Thiên Tỉ. Chỉ có Thiên Tỉ mới có thể bảo vệ cậu.

– Con nghe ta nói đã. Chuyện năm đó là do cha của con sai. Ta chỉ muốn lấy lại những thứ của mình bị cha con cướp lấy thôi.

Ông Dịch nới lỏng tay Chí Hoành ra vì sợ cậu sẽ bị thương.

– Tôi không điên mà đi tin lời của kẻ sát nhân như ông.

Chí Hoành thành công dằn tay mình ra, lập tức lùi về phía sau. Đứng trước mặt cậu là kẻ thù đã giết chết cha mẹ cậu, kẻ mà cậu hận đến xương tủy, luôn muốn cầm dao giết chết hắn. Vậy ban nãy muốn khống chế hắn thôi cũng không được thì nói chi đến việc trả thù cho cha mẹ đã chết. Cậu thật thất bại. Lưu Chí Hoành thật sự quá thất bại.

– AAAAAAAAA!

Chí Hoành lưng tựa tường, ngồi sụp xuống nền nhà thét lớn đầy đau đớn. Nước mắt giấu kín bấy lâu nay cứ thế tuôn ra ào ạt.

“Cha mẹ! Con xin lỗi. Con không thể trả thù cho cha mẹ. Con vô dụng, con bất tài. Con không xứng đáng được cha mẹ yêu thương con nhiều như thế.”

– AAAAAAAAAA!

Chí Hoành lại gào lên, hai tay ôm chặt đầu. Ông ta đã đến đây, ngủ lại đây, vậy có thể mấy tuần nay Thiên Tỉ không để cậu rời khỏi phòng chính là để không gặp phải ông ta. Anh không muốn cậu trả thù ông ta, anh không muốn cậu giết ông ta. Bởi vì ông ta chính là cha của anh. Vậy tại sao ngày trước anh lại nói sẽ giúp cậu, vì cậu mà chu toàn mọi thứ. Chẳng lẽ đó chỉ là lời nói dối của anh? Đúng rồi! Làm gì có đứa con trai nào có thể nhẫn tâm giết cha mình kia chứ. Anh thật thông minh, chiêu vừa đấm vừa xoa của anh thật hữu dụng, có thể khiến cậu tin anh một thời gian dài như, còn khiến cậu dành cho anh tình cảm đặc biệt nhiều như thế. Đáng hận! Dịch Dương Thiên Tỉ! Tôi hận nhất chính là anh, không phải là con người đang đứng trước mặt tôi.

Tiếng thét của Chí Hoành làm kinh động cả căn biệt thự. Thiên Tỉ đang say ngủ cũng bị tiếng thét làm chấn động, ngồi bật dậy ngồi xung quanh tìm. Phát hiện bên cạnh mình không có bóng dáng của cậu, anh cắn môi biết ngay đã có chuyện, lập tức phi thân khỏi phòng chạy xuống nhà. Cả người hầu đang ngủ ở trong phòng cũng chạy ra xem đã có chuyện gì xảy ra.

Chạy đến tầng trệt, một cảnh tượng khiến người nhìn suýt ngừng thở. Chí Hoành đang ngồi bệch trên đất, hai tay ôm đầu, một bên tay còn bị thương và đang chảy máu. Nhưng bấy nhiêu chưa phải là điều đáng nói. Khiến người khác thót tim chính là trên tay ông Dịch đang cầm con dao dính máu, chắc hẳn đây chính là con dao đã làm Chí Hoành bị thương.

Đứng ở cầu thang vây quanh một đám người hầu, Thiên Tỉ mở to mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Anh gào lên rồi giận dữ chạy xuống phía dưới, chắn ngang giữa hai người.

– Cha làm gì thế? Chẳng phải con đã nói cha không được làm hại tới em ấy rồi sao?

Thiên Tỉ nghiến răng nói. Chí Hoành với anh vô cùng quan trọng, anh từng hứa không để cậu bị tổn thương, vậy mà chỉ phút lơ là lại khiến cậu ra nông nổi này.

– Con trai…

Ông Dịch muốn lên tiếng giải thích, thế nhưng Thiên Tỉ đã lạnh lùng quay lưng lại với ông, chỉ quan tâm đến Chí Hoành đang ngồi trên đất.

– Tiểu Hoành! Em sao rồi? Tay bị thương có đau không? Mau lên phòng, anh sẽ băng vết thương lại.

Thiên Tỉ nắm lấy bàn tay bị thương của Chí Hoành, nhìn vết cắt kéo dài gần hết mu bàn tay, lòng quặn đau. Không biết vết thương có quá sâu không nữa.

– Ngoan! Sẽ hết đau ngay thôi. Nào! Theo anh lên phòng đi.

Thiên Tỉ đỡ Chí Hoành đứng dậy, muốn dìu cậu lên phòng nhưng chỉ vừa đứng thẳng người đã bị cậu xô anh ra xa mình. Hướng đôi mắt đầy oán trách nhìn Thiên Tỉ, tâm can Chí Hoành chua xót, thương tâm lên tiếng:

– Tôi biết hết mọi chuyện rồi. Ông ta đã đến đây hơn 1 tuần lễ rồi. Tôi đã sống cùng với ông ta trong một nhà hơn 1 tuần rồi. Vậy mà anh lại không cho tôi biết, không cho tôi cơ hội để trả thù. Còn cố bịa ra 1 lý do ngớ ngẩn vô cùng để lừa tôi tin anh, ở yên trên phòng không bước chân xuống nhà chỉ để bảo vệ cho ông ta. Dịch Dương Thiên Tỉ! Có phải lừa được tôi, anh vui lắm phải không? Giờ chắc lòng anh đang cười hả hê lắm phải không? HẢ?

Chí Hoành thét lên, tim tan nát. Cậu đã rất tin anh, tin anh sẽ vì mình mà giúp đỡ hết lòng. Thậm chí cậu còn dành cho anh thứ tình cảm vốn dĩ không nên có, là tình yêu! Cậu còn định vào ngày mai, khi anh cùng cậu thổi nến ăn mừng, cậu sẽ thổ lộ cho anh biết. Dù kết quả có là chỉ xem như em trai hay sẽ tránh xa đầy khinh bỉ cũng được, chỉ cần anh hiểu cậu đã bị sự dịu dàng, ôn nhu của anh chiếm đoạt, khiến cậu nghiện, khiến cậu yêu. Nhưng không ngờ chỉ còn một chút nữa thôi, anh lại khiến mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phồng. Tất cả anh dành cho cậu là giả dối? Anh chỉ muốn cậu quên đi mối thù hận, quên đi việc trả thù cho cha mẹ để bảo vệ cho cha mình? Vậy tình cảm của cậu dành cho anh thật uổng phí, thật vô nghĩa. Cậu hận anh!

– Dịch Dương Thiên Tỉ! Tôi nói cho anh biết. Người tôi hận nhất không phải là Dịch Dương Thiên Hữu mà chính là anh, LÀ ANH!

Chí Hoành gào lên lần cuối rồi bỏ chạy ra khỏi nhà. Cậu cũng đã từng ra ngoài cho nên cậu biết con đường nào có thể chạy ra khỏi đây. Cậu không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Xung quanh ngập tràn sự dối trá, nó khiến cậu buồn nôn. Dù bỏ đi có phải chết đói, có phải trở thành kẻ ăn xin đầu đường xó chợ cũng được, chỉ cần đừng để cậu phải gặp lại gương mặt cùng nụ cười giả tạo kia. Cậu sợ tim mình chịu không nổi, sẽ vỡ thật mất.

– CHÍ HOÀNH!

Thiên Tỉ cũng lao ra ngoài đuổi theo cậu. Ngoài trời đang mưa, sức khỏe của Chí Hoành vốn không tốt, nếu còn dầm mưa sẽ bệnh mất. Tại sao cậu lại có suy nghĩ đó? Tại sao lại nghĩ anh lừa cậu thì cảm thấy vui vẻ? Tại sao cậu không nghĩ mọi chuyện anh đều chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Đứa trẻ ngốc! Làm sao anh có thể hại cậu được kia chứ?

– Chí Hoành! Em đừng chạy nữa. Mau cùng anh trở về rồi chúng ta từ từ nói chuyện.

– Không! Tôi không muốn nghe. Tôi không muốn nghe!

Chí Hoành bịt chặt tay, cố không để bản thân nghe thêm một lời nào từ Thiên Tỉ.

– Chí Hoành! Nghe anh nói, đừng chạy nữa.

Chạy vụt lên, Thiên Tỉ tóm được Chí Hoành, kìm hãm cậu trong vòng tay của mình, hy vọng cậu sẽ không thể trốn cũng sẽ bình tâm lại.

– Buông tôi ra. Tôi hận anh.

Chí Hoành hai tay đánh loạn trên người anh. Cậu ghét anh lắm. Thật sự rất ghét anh.

– Về nhà với anh đi. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.

Thiên Tỉ kéo Chí Hoành bước về cùng anh. Nhưng chưa được mấy bước thì cậu đã xô anh ra. Con đường trơn trượt khiến anh ngã xuống mặt đường, đầu va chạm vào đất khiến phần trán bị thương.

– Tránh xa tôi ra. Anh thật khiến tôi buồn nôn.

Chí Hoành thét lên rồi tiếp tục bỏ chạy.

– Chí Hoành!

Thiên Tỉ ôm đầu, cố đứng vững để đuổi theo cậu nhưng vết thương ở đầu khiến anh có chút mơ hồ với con đường trước mắt, tốn một chút thời gian mới có thể tỉnh táo lại để tiếp tục tìm cậu.

Chạy đến đường lớn thì hoàn toàn mất dấu của Chí Hoành. Thiên Tỉ chạy trong mưa qua mấy con đường, những con đường có thể tìm anh đều tìm hết nhưng cả dấu vết của cậu cũng không có. Thiên Tỉ bất lực, khụy chân xuống đất, ngửa đầu lên trời gào thật to tên của cậu.

– CHÍ HOÀNH! CHÍ HOÀNH!

Khi tạnh mưa thì trời cũng đã rạng sáng, Thiên Tỉ mới trở về tới biệt thự. Mọi người ai nấy cũng lo lắng, đi tới đi lui ở cửa chính. Vừa thấy anh trở về liền lập tức hỏi có tìm thấy cậu không? Sau đó phát hiện trên trán anh có chỗ tụ máu, liền luống cuống tìm hòm y tế.

– Thiên Tỉ! Con tìm được cậu bé ấy không?

Ông Dịch đứng ở phía sau đám người hầu, giọng run run hỏi. Ông biết cậu là người mà anh rất yêu thương, mất đi cậu Thiên Tỉ khó lòng mỉm cười được nữa. Hơn nữa, cũng vì cậu mà anh mới chịu mở miệng nói chuyện với ông. Ông không muốn anh mất đi cậu.

– Ông có thấy em ấy trở về với tôi không?

Thiên Tỉ hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn ông Dịch, giọng nói không chút cảm xúc nói.

– Vậy …

Ông Dịch thở dài. Nhìn Thiên Tỉ lướt ngang qua, ông muốn nhắc anh đi tắm, thay bộ quần áo ướt sũng nước mưa rồi chăm sóc vết thương trên trán nhưng chỉ vừa lên tiếng đã bị anh chặn lại.

– Đáng lẽ tôi không nên ngăn cản mẹ cầm súng giết chết ông. Đáng lẽ tôi nên tàn nhẫn một chút, đứng lên trả thù cho mẹ, cho cả cha mẹ của Chí Hoành. Đáng lẽ tôi không nên xem ông là cha, không nên vì tình cảm bấy lâu của mẹ mà nhân nhượng. Đến chết, mẹ vẫn nhớ tới ông, vẫn yêu nhưng vẫn hận ông. Nhưng ông hãy nhớ cho rõ đó chỉ là mẹ tôi. Còn tôi, cho đến lúc chết, với ông tôi chỉ có thể hận, hận và hận mà thôi.

– Thiên Tỉ…

– Ông khiến tôi mất đi mẹ, giờ đây ông còn khiến tôi mất đi người mà tôi yêu thương. Cả đời này tôi cũng không nhận người như ông làm cha.

Nói rồi, Thiên Tỉ tiếp tục bước, nhanh chóng rời đi. Bỏ lại ông Dịch ôm lấy cay đắng đến xót xa. Tiến đến căn phòng mà anh dùng để chứa món quà sinh nhật của cậu. Mở cửa ra, anh bước vào, kéo hết những tấm vải màu vàng che chắn ra. Mọi thứ hiện ra trước mắt, tất cả các bức tranh anh vẽ cậu đều nằm ở đây. Và cả 4 bức tường của phòng, anh cũng vẻ chân dung của cậu, lên màu cẩn thận. Khắp phòng đều là Chí Hoành, là Chí Hoành của anh. Dáng vẻ cười đùa của cậu, dáng vẻ say ngủ của cậu, dáng vẻ ăn uống của cậu, dáng vẻ đọc sách của cậu, tất cả đều được anh mang vào đây.

Căn phòng này anh dùng hết tâm huyết và bỏ ra không ít công sức để có thể vẽ ra nó. Từng nét bút, từng vệt màu ở đây đều từ tận đáy lòng của anh mà xuất hiện. Định là sau ngày hôm nay, mang tặng cho cậu xong rồi cả hai chuyển về đây, dùng đây làm phòng ngủ. Để mỗi ngày, chỉ cần mở mắt ra, không những bên cạnh có cậu mà xung quanh cũng đều là cậu.

Bước gần đến bức tường anh được anh vẽ dáng vẻ cậu đang say ngủ, rướn người chạm môi lên đôi môi của hình ảnh được họa trên tường, Thiên Tỉ khẽ thì thầm:

– Chí Hoành! Sinh nhật vui vẻ.

Nói rồi, mắt anh mờ đi, cơ thể lạnh toát rồi đổ gục trên sàn nhà. Trước khi thật sự chìm vào hôn mê, Thiên Tỉ vẫn luôn thều thào một câu nói:

– Chí Hoành! Anh yêu em.

 

[LONGFIC][XIHONG] Chàng Hầu Của Dịch Thiếu Gia – Chap 1

za6TQra

Chap 1: Người nào đó?

– Đừng mà! Tha cho tôi đi. Xin ông mà. Có ai không? Cứu tôi với.

Giọng của một cậu nhóc tầm 12-13 tuổi nức nở vang lên trong một con hẻm nhỏ, nhưng bên ngoài chẳng mấy ai thèm quan tâm đến. Họ bận phải kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều tiền để thỏa mãn những vấn đề phát sinh trong cuộc sống. Họ thà chạy đua với thời gian để kiếm thêm vài đồng lẻ chứ cũng không muốn rước thêm rắc rối vào mình. Dù nghe thấy tiếng cầu cứu thảm thương kia nhưng họ đành bỏ ngoài tai, xem như không nghe không thấy vì bản thân họ quan trọng hơn người lạ.

– Chí Hoành ngoan nào, ngoan nào! Con là đứa trẻ ngoan nhất cô nhi viện mà. Nghe lời ta, cùng ta trở về đi. Viện trưởng và Hạ phu nhân đang chờ con đó.

Một gã bụng phệ đầu hói, quần áo thô kệch chặng đầu con hẻm khiến cậu nhóc ấy cùng đường, khó có thể len qua dáng người to béo ấy của gã để bỏ chạy. Gã vỗ ngực, thở hồng hộc, nhìn cậu nhóc ấy mỉm cười, nhe hàm răng vàng ố đã rụng mất vài cây đầy đáng sợ, cố đưa lời đường mật dỗ ngọt cậu theo hắn về. Nhưng làm sao cậu có thể theo gã. Quay về đó chẳng khác nào nộp mạng chịu chết.

Cậu tên là Lưu Chí Hoành. Ngay từ lúc vừa sinh ra, cậu đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ ở bụi cây bên cạnh cổng của cô nhi viện Ánh Minh, mặc cho cậu tự sinh tự diệt. Nếu lúc đó không phải thím lao công của cô nhi viện không nghe thấy tiếng khóc khóc của cậu rồi mang cậu vào trong thì cậu không biết mình có còn sống đến bây giờ không. Bao nhiêu năm nay cậu chưa từng một lần oán trách cha mẹ cậu, vì bản thân cậu đã không còn nuối tiếc gì về họ, đã xem cô nhi viện là nhà, viện trưởng là cha là mẹ. Nhưng thật không ngờ, sau ngần ấy năm cậu luôn tôn trọng, kính yêu “người cha” ấy thì hôm nay cậu mới biết rõ được một chuyện. Cô nhi viện Ánh Minh thật ra là một nhà chứa trẻ con, cái danh cô nhi viện chẳng qua chỉ để đánh lừa con mắt của người đời mà thôi. Hằng năm, trẻ em được bán đi các nước khác để bán sức lao động không công, bán đi các nhà chứa bán hoa cũng xuất phát từ nơi này và Hạ phu nhân mà gã béo kia nhắc đến chính là người trung gian cho những phi vụ này và cậu là đứa trẻ được chọn là cho phi vụ tiếp theo. Do đang quét dọn cùng thím lao công, cậu đi ngang qua phòng của viện trưởng, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, sau đó liền nhanh chân bỏ trốn. Vậy mà lại bị bọn họ phát hiện, liền cho gã béo này đuổi theo. Gã đuổi theo cậu chạy qua 3 con đường lớn rồi mà vẫn không có ý định buông tha. Định sẽ dùng sự quanh co của mấy đường hẻm để dễ dàng tránh né, cuối cùng lại chọn phải một con hẻm cụt. Chẳng lẽ Lưu Chí Hoành cậu thật sự phải bị bán sang nước ngoài làm khổ sai suốt cả cuộc đời sao? Cậu không can tâm.

– Không! Không! Đừng đến gần tôi.

Chí Hoành lắc đầu quầy quậy.

– Ngoan nào! Theo chú về đi rồi chú sẽ mua kẹo cho con ăn, chịu không? Mua thật nhiều kẹo luôn nhé.

Gã béo thấy sức kháng cự của cậu ngày càng yếu đi, lập tức lấn tới, nắm lấy tay cậu kéo lê lôi cậu trở về. Sức của một cậu nhóc 13 tuổi làm sao có thể phản kháng trước một người lớn hơn bản thân 30-40 tuổi kia chứ. Hơn nữa đuổi bắt qua 3 con đường lớn, cậu cũng đã đuối sức rồi. Thú nhỏ dù không còn sức chống cự nhưng nó cũng sẽ liều một ván để tìm lấy cơ hội được sống. Chí Hoành dùng chút sức còn ít ỏi cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay mà gã béo đang dùng để siết chặt tay cậu. Hy vọng rằng gã sẽ vì đau mà bỏ tay cậu ra rồi nhân cơ hội đó tiếp tục chạy trốn. Dù phải chết vì kiệt sức cũng được, cậu vẫn sẽ tiếp tục trốn chạy. Cậu thà chết ở ven đường cũng không muốn bị ngược đãi rồi chết ở nơi đất khách quê người.

– Thằng nhãi ranh! Mày dám cắn tao? Hôm nay không dạy dỗ lại mày, tao sẽ không lấy tên là lão Bão.

Gã gầm lên vì đau rồi dùng tay còn lại nắm lấy tóc cậu giật ngược ra phía sau. Đầu bị kéo mạnh ra phía sau, theo phản xạ cậu đành buông cánh tay gã ra.

– Thằng khốn!

Gã giơ tay tát mạnh vào mặt cậu, khiến cậu loạng choạng ngã bệch xuống đất, khóe miệng còn vươn ra máu.

– Tao sẽ cho mày biết thế nào là ngoan ngoãn, tôn trọng người lớn.

Gã túm lấy tóc kéo cậu đứng lên rồi tiếp tục giáng thêm một bạt tay vào bên gò má vừa đánh. Chát một tiếng, cậu lại ngã xuống đất, gò má nhận lấy 2 cái tát sưng phồng, đỏ tấy 5 dấu ngóng tay.

Chí Hoành ôm mặt, mở to mắt nhìn gã. Đôi mắt mở to trừng trừng dù trong lòng đang vô cùng hoảng sợ.

– Nhãi ranh! Mày còn dám nhìn tao bằng ánh mắt đó? Con chó chết! Tao sẽ cho mày về chầu ông bà luôn.

Lão nghiến răng, tiến đến đá mạnh vào bụng cậu. Chí Hoành quằn người, ôm lấy bụng, sắc mặt lập tức tím lại vì hô hấp bị gián đoạn. Có lẽ do cú đá ấy quá mạnh, gây tổn thương bộ phận bên trong khiến cho hô hấp không thông.

– Đau sao? Con chó! Nếu muốn tao tha thì mau cầu xin tao đi. Cầu xin tao xong thì tao sẽ tha cho mày rồi đứng lên theo tao về.

Gã béo cười lớn rồi dùng cái chân bẩn của gã đạp lên đầu cậu. Chí Hoành nghiến răng. Dù cậu là một thằng nhãi ranh, dù cậu là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, dù cậu sắp bị mang đem bán nhưng sau tất cả thì cậu vẫn là một con người, vẫn cần có tự tôn và sự tôn trọng của người xung quanh. Hành động của hắn chính là đang chà đạp lên nhân phẩm của cậu, cho nên có bị hắn đánh chết thì cậu cũng sẽ không hé răng cầu xin một lời nào cả vì nếu làm thế thì cậu không khác những gì hắn đang gọi cậu – một con chó.

– Nói không?

Gã cúi đầu nhìn cậu rồi hỏi.

– Có chết cũng không.

Cậu gừ nhẹ đáp lại. Sức cậu giờ như bị rút cạn, chỉ còn có cái miệng là uy mãnh chiến đầu mà thôi. Một là hắn buông tha để cậu rời đi, hai là hắn cứ việc đánh cậu chết. Sống chết bây giờ cậu không quan tâm nữa.

– Con chó! Tao cho mày chết.

Gã nổi cơn thịnh nộ, liên tục đánh, đá vào người cậu. Đau quá! Đau lắm! Nhưng làm sao đau bằng lòng tin bị phản bội, nhân phẩm bị chà đạp. Sống ở cô nhi viện hơn 10 năm, chịu nhiều ánh mắt khinh khi của bạn bè cùng lớp vì cậu là một đứa trẻ bị chính cha mẹ của mình ruồng bỏ, dần dần Chí Hoành cũng học được một điều, đó chính là phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ cho mình, mới không bị người khác khinh rẻ. Cho nên những cú đánh đấm của gã béo không khiến cậu quá đau đớn bằng vết thương trong lòng. Cùng lắm thì chết. Chết sớm một chút cũng tốt. Sẽ không vướn thêm bụi trần, sẽ không nhận thêm ánh mắt khinh thường của người xung quanh.

Gã béo đánh liên tục, đánh đến tay mỏi nhừ nhưng vẫn muốn đánh để trút cơn giận. Gã không sợ đánh đến chết người vì lửa giận đã làm mờ mắt. Bỗng dưng có một cánh tay ngăn gã lại, đẩy mạnh gã vào tường rồi thúc mạnh một gối vào bụng mỡ khiến gã đau đến gục xuống đất.

– Cả một đứa trẻ 13 tuổi cũng không tha. Ông không còn là con người nữa.

Người ngăn cản hành động tàn ác của gã là một thanh niên tầm 15-16 tuổi, dáng người rắn chắc, khỏe mạnh, gương mặt sắc sảo, toát lên khí chất nam tử hán. Đưa tay vào túi quần lấy ra một xấp tiền, anh ném thẳng vào mặt gã béo.

– Xem như tôi mua cậu nhóc này từ ông. Cầm tiền rồi nhanh chóng cút đi.

Gã béo sợ hãi gom tiền rồi loạng choạng ôm bụng bỏ chạy. Bị một thằng nhóc cắn đã là điều khó chấp nhận rồi, giờ còn bị thêm một thằng nhãi quăng tiền vào mặt nữa thì càng khó chấp nhận hơn. Nhưng làm sao bây giờ? Cú húc ban nãy của anh còn khiến gã đau đến tận trong bao tử. Có ngu mới không cần tiền bỏ chạy, còn ở lại chỉ có nước bị đánh bầm dập như thằng nhóc kia. Cho nên gã béo sống chết ôm tiền chạy đi.

Nhìn thấy gã đã khuất xa con hẻm, thanh niên kia quay đầu lại nhìn Chí Hoành đang nằm thoi thóp trên đất.

– Cậu nhóc! Anh đưa em về.

Anh khụy gối xuống, vác Chí Hoành lên lưng rồi chậm rãi bước đi.

Chí Hoành bị đánh đến bước một chân vào quỷ môn quan, trước lúc hôn mê thì cậu mờ mờ nhìn thấy một nam tử xông vào cứu cậu, còn đuổi gã béo kia đi, còn vác cậu mang đi đâu đó. Nhưng đi đâu không quan trọng, quan trọng là cậu đã không bị hành hạ nữa, đã tạm an toàn. Chí Hoành giờ rất mệt, cậu đã không còn sức để xem chàng trai này là ai, tiếng cảm ơn cũng đành nói sau vậy, việc bây giờ cậu muốn làm chính là nghỉ ngơi, cậu mệt rồi. Người con trai này có một tấm lưng rất vững chắc, rất ấm áp nên cậu không ngần ngại gục trên lưng người ta.

“Ân nhân … Anh là người nào thế?”

—————

Mấy má =))) Toai đố mấy má =))) Chàng troai đọ là ai? =))))))))))))

[LONGFIC][XIHONG] Chàng Hầu Của Dịch Thiếu Gia

za6TQra

Author: Rose Taurus aka Tiểu Vương Tử

Designer: Tiểu Lam Lam

Paring: Thiên-Hoành (main), Khải-Nguyên, một chút Khải-Hoành nên nếu ai muốn lọt hố nhưng dị ứng xin bỏ qua đi =))))

Category: Hiện đại, ngược, chàng hầu, bẻ thẳng thành cong.

Disclaimer: Là hố mới đó hihi =)))) Tại bị tự dưng bị cuồng mấy truyện chàng hầu nên bạn học Rose quất luôn một long chàng hầu cho 2 đứa nhỏ =)))) Nhắc trước là nếu chấp nhận chờ đợi thì hãy nhảy hố =)))) Vì bạn học Rose sẽ hứng mới viết, không hứng thì để đó lấp hố cần phải lấp gấp. Chứ thật ra fic này định qua đại học năm 2, năm 3 gì đó bạn mới viết nhưng bị cuồng quá nên viết chap 1 dặn cọc đó rồi có gì tương lai lấp tiếp =)))))

Summary:

Hai chúng ta, nhìn vào thì tưởng mọi thứ đều khác biệt nhưng thật chất lại rất giống nhau. Anh và em … đều là những kẻ bị ruồng bỏ.

Đến với nhau chỉ đơn giản là để quên đi tình cũ, chỉ đơn giản là để sưởi ấm cho trái tim đang bị tổn thương. Tất cả đều đi từ đơn giản nhưng dần dần lại trở nên phức tạp, để rồi chúng ta gắn kết cuộc đời mình với nhau, tạo nên chuyện tình của chàng hầu và thiếu gia.

“Đừng nghĩ em có thể rời bỏ tôi, hãy dẹp đi cái ý định đó ngay lập tức. Vì tôi là chủ nhân của em, là người định đoạt số phận của em. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy. Vĩnh viễn em vẫn là chàng hầu của đời tôi.”

DANH SÁCH CÁC CHAP

 Chap 1: Người nào đó?

[LONGFIC][XI-HONG] LUẬT NGẦM – Chap 3

12509156_1820557504837809_5374280208020267795_n

Chap 3: Sự Ôn Như Hiếm Có

– Vâng bác sĩ Vương! Chú nhớ đến sớm nhé. Để em ấy như thế lâu quá, cháu lo lắm.

“…”

– Vâng! Cháu hiện tại không thể đón chú được. Cháu sẽ nhờ quản gia đón chú. Cháu chào chú.

Thiên Tỉ gác máy, khẽ thở dài. Chưa bao giờ anh gặp tình trạng như Chí Hoành từ đời thật đến phim ảnh. Sau cơn nổi loạn, thường thì người ta tỉnh lại sẽ có phần hoang mang, lo sợ về vấn đề khiến họ nổi loạn. Còn đằng này, cậu hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả. Ngay cả bác sĩ Vương cũng nói phải kiểm tra mới có thể kết luận chứ không thể phán đoán qua điện thoại được.

– Quản gia Phương! Lát nữa bác sĩ Vương sẽ đến đây, để kiểm tra cho Chí Hoành. Cháu không thể tiếp đón chú ấy, phiền ông thay cháu làm việc này.

– Được. Vậy khi bác sĩ Vương đến đây, tôi sẽ đưa ông ấy lên phòng của cậu.

Quản gia Phương gật đầu. Thấy Thiên Tỉ không căn dặn gì thêm, ông cũng lui xuống để làm việc khác.

– Để xem nên nấu món gì?

Thiên Tỉ xoay người vào bếp, lục trong tủ lạnh xem có gì để nấu hay không. Nhưng thật ra thì rất là nhiều thứ. Hằng ngày, quản gia Phương cùng vú nuôi đều đi chợ để mua thức ăn dự trữ. Hôm nay cha anh cũng đến đây nên tủ lạnh không hề trống lõng mà còn đa dạng thực phẩm hơn nữa. Nó không khác gì siêu thị mini.

Ngày thường, Chí Hoành vốn ăn rât ít nên cơ thể cậu chỉ ở mức độ tạm chấp nhận, không quá gầy nhưng chưa thể đạt trọng lượng của một thiếu niên bình thường. Lần này là anh đích thân xuống bếp để nấu cho cậu ăn nên không cần phải nấu nhiều món như vú nuôi vẫn hay làm. Chỉ cần mùi vị thơm ngon, kích thích vị giác của cậu, để cậu ăn nhiều một chút là được. Chất lượng vẫn hơn số lượng kia mà. Nghĩ thế, anh quyết định làm 3 món đơn giản, 2 măn 1 canh, lấy thịt bò làm món ăn chính vì Chí Hoành từng nói rằng cậu thích ăn nhất chính là thịt bò. Còn món canh, anh dùng củ cải để nấu, thanh đạm, dễ ăn lại tốt cho hệ tiêu hóa của cậu nữa.

Xào nấu một hồi, mọi thứ cũng xong. Món ăn có màu sắc đẹp mắt, nếm thử thì mùi vị cũng không tệ. Thiên Tỉ tắt bếp, bày thức ăn ra dĩa, xúc một tô cơm lớn, đưa tất cả lên khay rồi mang lên phòng.

– Mùi gì thơm thế?

Ông Dịch bị mùi thơm từ những món ăn mà Thiên Tỉ nấu cuốn hút mà bỏ qua cả đám cây kiểng ngoài vườn để vào bếp xem. Vú nuôi đang dọn dẹp trong bếp, nghe thấy tiếng của ông Dịch lập tức buông xuống dể trả lời:

– Là cậu chủ nấu ăn ạ.

– Chà chà! Thiên Tỉ nấu ăn sao? Nếu vậy thì nhất định ta phải nếm thử mới được.

Ông Dịch vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Không ngờ đứa con trai băng lạnh đầy cao ngạo của ông vừa xuống bếp cầm chảo nấu ăn. Thật khó tin mà. Thì ra vẻ bề ngoài thật biết lừa người. Vẻ ngoài cho dù lạnh lùng tới đâu thì trong tâm vẫn có phần nào đó ấm áp, trái ngược với bên ngoài.

Vú nuôi mang nhưng gì anh vừa nấu bày ra đĩa, đưa lên phòng ăn cho ông Dịch. Thịt bò xào nấm, cà chua nhồi thịt băm, canh củ cải. Những món ăn giản dị nhưng lại hội đủ sắc hương vị, dễ dàng bắt gặp những món ăn này trong những gia đình công nhân bình thường, tim ông rung lên một nhịp.

Ông Dịch bắt đầu nếm thử các món ăn. Món nào cũng rất ngon, rất vừa miệng, khiến người ta ăn một miếng rồi lại thêm một miếng. Đơn giản nhưng lại không hề nhàm chán. Và quan trọng hơn chính là những mùi vị này làm ông nhớ đến quá khứ đầy ngọt ngào, ấm áp của mình. Cảm xúc lại ùa về, suýt chút nữa thì vỡ òa ra.

– Thật sự rất mùi vị rất giống với mùi vị em từng làm đó Hạ Nghi. Nói đó không phải là con trai em thì không ai tin được đâu.

Ông Dịch vừa cười vừa lắc đầu rồi tiếp tục ăn. Hiếm khi có cơ hội được ăn món mà Thiên Tỉ nấu nên ông nhất định sẽ cố gắng trân trọng thưởng thức. Hôm nay, chỉ trong ngày hôm nay thôi, ông đã được nhận quá nhiều bất ngờ từ đứa con trai này. Quá thỏa mãn! Quá mãn nguyện rồi!

***

Thiên Tỉ mang thức ăn lên phòng thì nhìn thấy Chí Hoành đã tắm xong, đang ngồi thẫn thờ trước tấm gương lớn.

– Tiểu Hoành! Tới đây ăn chút gì đi. Chắc là em đói lắm rồi, phải không?

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc bàn nhỏ đến gần chỗ cậu, đặt khay cơm lên ròi cất tiếng gọi.

– Thiên Tỉ! Anh nói thật cho em biết đi, thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Chí Hoành hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi anh. Vào phòng tắm, thoát hết quần áo ra, cậu mới biết trên cánh tay và chân xuất hiện những vết thương đáng ngờ. Lại nhớ đến Thiên Tỉ có vẻ như giấu giấu, giếm giếm việc gì đó. Nếu kết nối 2 chuyện này lại thì rất có thể chuyện cậu vô duyên vô cớ bị thương là hậu quả của chuyện mà Thiên Tỉ đang che giấu.

– Đừng giấu em như thể em là người lạ vậy. Huống chi chuyện này lại liên quan đến em. Chuyện gì đã xảy ra vậy anh? Tại sao em lại bị thương? Tại sao anh lại phải che giấu chuyện đó?

Thấy anh cúi đầu rồi quay mắt đi, lưỡng lự mãi cũng không hé răng nói lời nào với cậu. Lòng càng bức bối, khó chịu hơn. Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra vậy?

– Anh thật sự không muốn nói cho em biết sao? Có phải anh sợ là em sẽ nháo, sẽ phá hỏng chuyện không? Em hứa sẽ không có đâu, đừng che giấu em, em hứa sẽ ngoan, sẽ không phá phách đâu.

Mắt Chí Hoành hoe hoe nước, chồm người ôm lấy cổ anh rồi nức nở nói. Nghe những lời cậu nói mà tâm can anh rối bời. Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu bị thương do kích động, đập phá các thứ mà tạo thành? Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu kích động nguyên nhân là đã gặp lại kẻ thù giết cha mẹ năm xưa? Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu và ông ta đang sống cùng một mái nhà? Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu đang gặp phải một vấn đề rất lạ, kí ức trước mắt vẫn có thể quên đi khi tâm trạng kích động? Làm sao anh có thể nói kia chứ? Nhưng cậu đã kiên quyết muốn biết, bắt buộc anh phải nói. Nếu hôm nay cậu không nhận được cậu trả lời như mong muốn, với tính cách của cậu, nhất định sẽ tự đi tìm hiểu, như thế càng nguy hơn. Để tốt cho cậu, tất cả chỉ vì muốn tốt cho cậu mà thôi, anh đành phải lừa gạt cậu một lần vậy.

– Được rồi! Anh sẽ nói. Em không nhớ lúc nãy anh có nhắc đến việc phòng chúng ta đang sửa chữa sao?

Hít sâu một hơi, anh khàn giọng nói.

– Ừm!

– Do bất cẩn nên em bị mấy thứ dụng cụ xây dựng của thợ sửa chữa làm bị thương, đầu cũng không may va phải vách tường rồi bất tỉnh. Có thể do đó em mới hơi mơ hồ với chuyện vừa xảy ra.

Thiên Tỉ cố gắng trong tích tắc bịa ra một lý do đơn giản nhất có thể, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt của Chí Hoành. Thấy cậu có vẻ ngờ nghệch, chưa mấy tin vào lời anh vừa nói. Tự cắn môi dưới mình một phát, anh tự mắng bản thân mình ngốc. Lý do ngốc nghếch như thế chỉ có mà đi lừa trẻ con lên 3 thôi chứ làm sao có thể lừa được một thiếu niên như cậu. Ngày thường luôn tự nhận mình rất thông minh nhưng sao hôm nay anh lại trở nên ngốc như thế?

– Thật thế sao ca?

Chần chừ hơn 10 phút, cuối cùng Chí Hoành cũng lên tiếng. Giọng cậu nhẹ tênh, không chút sức lực. Cậu thật sự tin vào lý do ngớ ngẩn đó của anh sao?

– Có bao giờ ca lừa em chưa?

Chí Hoành lắc đầu. Nội tâm Thiên Tỉ đau rát như ai đó đang cào xé.

– Chưa. Em tin ca.

Lý do này cậu nghe xong cũng biết rằng anh đang lừa trẻ con. Làm gì có chuyện đập đầu một phát thì quên sạch mọi chuyện. Nhưng từ xưa đến giờ anh chưa từng nói dối, lần này phá vỡ quy tắc của bản thân mà nói dối thì nhất định có nguyên do của nó. Nếu anh thật tâm không muốn cậu biết nhiều, thôi thì cứ thuận theo anh, cho rằng lý do anh vừa nói đó chính là sự thật.

– Ngoan lắm!

Thiên Tỉ nheo mắt cười một cái, tay xoa xoa đầu cậu. Hãy cứ là một cậu bé vô tư là được rồi, đừng lo nghĩ nữa vì Lưu Chí Hoành của anh đã nhận quá nhiều thương đau rồi.

– Nào! Mau ăn đi. Thức ăn nguội đi sẽ không ngon nữa đâu,

Anh đẩy khay thức ăn về phía cậu, sang cơm ra một cái bát nhỏ để cậu dễ ăn hơn.

Nhìn khay thức ăn được anh dụng tâm nấu, bỏ nhiều công sức mới thành thì cậu vô cùng cảm động, quyết tâm sẽ ăn bằng hết để không phụ lòng anh.

– Sao hả? Ngon chứ?

Anh hướng ánh mắt mong chờ nhìn cậu. Híp mắt lại, cong đôi môi lên tạo nên một nụ cười hoàn mỹ, cậu gật đầu lia lịa, luôn miệng nói: “Ngon lắm a!”.

Những món anh nấu đều hợp khẩu vị của cậu, không quá khó để ăn hết nên chẳng mấy chốc cậu đã vét sạch toàn bộ. Ăn uống xong xuôi thì bác sĩ Vương cùng con trai của ông cũng đã đến. Thiên Tỉ trước khi rời phòng cũng không quên dặn dò Chí Hoành vài điều, đại loại là dặn cậu không được nháo, không được làm loạn để bác sĩ có thể dể dàng làm việc, khi hỏi phải thành thật trả lời. Nói xong liền lập tức li khai.

Thiên Tỉ rời phòng, mang theo khay cơm đi xuống nhà bếp giao cho người hầu rửa giúp, sau đó ra phòng khách ngồi trầm tư một mình. Nhân lúc chờ đợi kết quả từ phía bác sĩ Vương thì anh suy nghĩ một số chuyện, như chuyện quà sinh nhật cho cậu chẳng hạn. Nếu đã nói dối mà cảm thấy bức rức không yên thì phải biến điều đó thành sự thật, như thế anh mới cảm thấy nhẹ lòng hơn, đỡ phải ấp úng, tim rung khi đối mặt với cậu. Anh đã từng hứa vào ngày sinh nhật của cậu sẽ tặng cho cậu một món quà thật đặc biệt, vậy nhân lúc này, sao không kết hợp hai thứ lại rồi đem tặng cậu nhỉ? Ý tưởng về món quà dành cho cậu đã có, giờ chỉ còn việc thực hiện mà thôi. Tuy phải bỏ ra thật nhiều công sức để làm nhưng nếu đó là dành tặng cho cậu thì anh nhất định sẽ không từ nan.

– Thiên Tỉ! Cha cậu gọi cậu lên nói chuyện một lát.

Vương Nguyên – con trai thứ của bác sĩ Vương đứng ở cửa phòng cất tiếng gọi.

– Khám xong rồi ư?

Thiên Tỉ quay đầu nhìn thấy Vương Nguyên. Bác sĩ Vương gọi anh lên chẳng lẽ đã khám xong. Lòng ngầm đoán nhưng cũng nên hỏi lại để chắc chắn hơn. Nhận được cái gật đầu từ phía Vương Nguyên, Thiên Tỉ đứng dậy rồi cùng Vương Nguyên sải bước lên lầu.

Vương Nguyên vốn là bạn học chơi thân với anh từ hồi cả hai còn đi mẫu giáo. Bản tính của cậu ấy vốn rất hiếu động, rất nhiệt tình, có mặt tức là có tiếng cười nói rôm rả. Vương Nguyên còn có một người anh trai, cả hai rất thân thiết nên từ khi bác sĩ Vương đưa anh ta du học tận Mỹ thì Vương Nguyên dần trở nên thụ động, ít cười hơn hẳn. Cậu tự khép mình trong một lớp vỏ bọc, không tiếp xúc quá nhiều với ai cũng không cho ai tiếp xúc quá nhiều với mình, kể cả người bạn thân như Thiên Tỉ cũng lầm lì không đùa giỡn như trước. Tính cách của Thiên Tỉ vốn rất trầm, cũng lười phải biểu cảm ra ngoài nên dần dần cả hai cũng tách ra, chỉ giữ mức độ quan hệ là xã giao.

Thiên Tỉ vừa gần phòng thì thấy bác sĩ Vương mở cửa bước ra, vẻ mặt căng thẳng, hàng chân mày chau lại nhưng đã gặp phải điều gì rắc rối. Lòng anh thắt lại. Cậu đã gặp phải bệnh gì nặng lắm sao?

– Em ấy bị làm sao thế bác sĩ Vương?

– Các vết thương ngoài da không có gì đáng lo. Chỉ là xây xát nhẹ thôi. Chú sẽ cho thuốc thoa, sử dụng vài hôm sẽ lành lại da.

Bác sĩ Vương chầm chậm nói, sau đó liền thở dài một hơi. Đưa tay lên, ông tự gõ vào thái dương của mình, vừa gõ vừa nói tiếp:

– Nhưng chú nghi ngờ ở đây (thứ phía sau thái dương aka não đọ =]]]]) của cậu bé có vấn đề. Có thứ gì đó đã gây ảnh hưởng tới bộ máy hoạt động, nên mới xảy ra tình trạng quên một vài việc đã xảy ra.

– Vậy…đó là gì?

Giọng anh run lên. Anh hiện tại đang rất hoảng loạn, rất lo sợ. Cầu trời rằng cậu sẽ không sao.

– Chưa có thiết bị xem xét rõ ràng, chú không dám khẳng định 100% nhưng trước mắt, chú suy đoán trong đầu cậu bé đang có MỘT-KHỐI-U…

[LONGFIC][XIHONG] Luật Ngầm – Chap 2

12509156_1820557504837809_5374280208020267795_n

CHAP 2: Điên Loạn

Thiên Tỉ đi đến giữa cầu thang đã nghe thấy tiếng gào thét và đập phá. Đi đến bậc cuối thì tiếng động ấy vang lên rõ ràng hơn, dữ dội hơn. Tiếng gào thét là của Chí Hoành.

Căn phòng của hai người mở toang cửa, vú nuôi cùng hai cô hầu đứng lấp ló bên cửa, vẻ mặt lo lắng hoang mang vô cùng.

– Chuyện gì?

Biết đã có chuyện, anh vội vàng chạy đến. Nhưng đáp lại anh là tiếng la hét đến thất thanh của Chí Hoành.

– Tiểu Hoành!

Đưa mắt nhìn vào phòng, Thiên Tỉ suýt bị Chí Hoành dọa đến bất tỉnh. Những gì có thể đập vỡ đều đã bị cậu phá nát. Căn phòng bây giờ không khác một bãi tha ma. Chí Hoành ngồi giữa căn phòng, hai tay ôm lấy đầu, bờ vai run lên bần bật. Hôm nay cậu mặc chiếc áo cộc màu trắng nên để lộ ra cánh tay thon thả đã bị trầy xước đến tươm máu. Vết thương còn rất mới, có lẽ trong lúc đập phá, không may để lại.

– Em làm gì vậy? Tại sao lại làm mình bị thương?

Thiên Tỉ lao vào ôm ghì lấy cơ thể gầy yếu đang co rúm lại.

– Cha! Con sợ lắm.

Chí Hoành thút thít nói, hai tay chợp lấy tay anh nắm chặt, nước mắt chỉ chờ thế mà trào ra.

– Tiểu Hoành! Em làm sao vậy? Anh là Thiên Thiên, là Thiên Thiên, là ca ca của em đây.

Anh lay mạnh bờ vai của cậu, giọng gấp gáp nói.

– Thiên? Thiên!

Ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, cậu như gặp được ân nhân, đôi mắt bừng sáng lên, bàn tay càng bám chặt lấy anh hơn.

– Anh phải bảo vệ em! Em sợ lắm. Cha mẹ chết rồi. Người tiếp theo sẽ là em. Nhất định là em. Cha mẹ đã nằm bất động trên sàn rồi. Người theo sau chắc chắn là em. Ông ta cũng tới rồi. Ông ta sẽ giết em.

Cậu buông bàn tay nắm lấy anh ra rồi di chuyển tay ôm lấy cổ của bản thân.

– Em sợ lắm. Nếu ông ta không bắn chết em, thì ông ta sẽ làm gì em đây? Là treo cổ? Hay cắt cổ?

– Tiểu Hoành!

– Thiên! Anh là ca ca của em phải không? Là ca ca tốt nhất của em phải không? Xin anh, mau đưa em rời khỏi đây. Xin anh.

Chí Hoành lại túm lấy bàn tay anh, lay thật mạnh rồi bật khóc. Cậu hiện tại rất hoảng loạn, có lẽ do tâm lý chưa thật sự ổn định thì kẻ thù giết cha mẹ lại xuất hiện ngay trước mặt, làm cậu nhớ đến đêm kinh hoàng ấy.

– Tiểu Hoành! Đừng sợ. Đừng sợ! Có ca ở đây, ca sẽ bảo vệ em.

Thiên Tỉ cắn môi đầy chua xót. Dang rộng vòng tay, anh dịu dàng. ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ tấm lưng đã thấm mồ hôi lạnh.

– Tiểu Hoành! Bình tĩnh lại. Không việc gì phải lo cả. Không sao cả. Còn có ca ở đây. Em mệt rồi, nhắm mắt ngủ một chút đi. Khi tỉnh dậy mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Ngủ đi. Ngoan nào, ngoan nào!

Chất giọng khàn khàn trầm ấm của Thiên Tỉ vô cùng có mị lực, cứ như thôi miên Chí Hoành, giúp cậu dần bình tĩnh rồi từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong còn mê man, cậu cong môi cười nhạt một cái, khẽ thì thầm:

– Phải! Còn có ca ở đây.

Chí Hoành sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, Thiên Tỉ khẽ ra hiệu cho người hầu vào dọn dẹp căn phòng, bản thân thì bế Chí Hoành mang đi vào một căn phòng khác ở tầng lầu thứ 2. Đặt cậu xuống chiếc giường đã được trải chăn ga đơn giản, anh nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu mà lòng không ngừng quặn lên. Đây chỉ là một đứa trẻ thôi mà, tại sao ông trời lại nỡ đối xử với cậu như vậy? Có phải muốn cậu chịu hết mọi tổn thương đến mức hóa điên thật sự, ông ấy mới chịu dừng tay ban họa.

Xoay người ra khỏi phòng, chốc lát sau anh trở vào với hộp cấp cứu trong tay. Bước đến bên mép giường, Thiên Tỉ ngồi xuống rồi nhẹ nhàng tẩy trùng vết thương và băng bó. Mọi chuyện phải làm trong âm thầm và hết sức nhẹ nhàng vì anh không muốn kinh động tới cậu. Chỉ cần cậu nhíu mày, anh sẽ lập tức dừng lại rồi thổi gió vào để làm dịu cơn rát. Xong xuôi mọi chuyện, anh dẹp hộp cấp cứu sang một bên rồi im lặng nhìn cậu say ngủ. Lúc này mới cảm thấy cậu thật sự được an toàn, mới cảm thấy cậu vô lo vô nghĩ. Đưa tay vuốt nhẹ tóc mái che khuất góc trán cao của cậu, Thiên Tỉ nhướn người đặt lên đó một nụ hôn sâu. Chỉ cần còn có anh ở đây thì nhất định anh sẽ không để bất kì anh làm tổn thương cậu. Đứng dậy kéo chăn cẩn thận, Thiên Tỉ rời giường đi đến bên ghế tựa phía đối diện, cách giường ngủ không xa ngồi xuống đấy. Anh không muốn lên giường vì sẽ gây tiếng động mạnh, sợ là cậu sẽ thức giấc, nên quyết định di chuyển sang đây. Hôm nay cũng đã nhiều chuyện xảy ra lấy đi không ít năng lượng của anh rồi, tốt hơn nên nghỉ ngơi chốc lát. Đôi mắt hổ phách đầy mệt mỏi chậm chạp khép lại. Không lâu sau Thiên Tỉ cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Khi Chí Hoành tỉnh lại thì cũng đã gần đến giờ cơm chiều. Mở mắt ra là một căn phòng xa lạ, bên cạnh giường cũng không có người thân quen, lòng cậu bất giác hoang mang, cho tới khi nhìn thấy nam thiếu kia đang tựa lưng ở ghế tựa đối diện nghỉ ngơi thì lòng mới yên tâm.

– Thiên ca!

Rời giường, Chí Hoành tiến đến nơi ghế tựa, khẽ lay Thiên Tỉ thức giấc.

– Hửm?

Anh nheo mắt rồi tỉnh dậy.

– Nếu anh còn mệt thì về giường ngủ đi. Ngủ ở ghế không tốt cho xương sống đâu.

Cậu kéo anh đứng lên, muốn đẩy anh đi về phía giường nhưng chân anh như trụ lại vị trí cũ, có đẩy cũng không động đậy hay xê dịch đi dù chỉ là một chút.

– Em thức rồi à? Có đói không?

Anh xoa đầu cậu khẽ hỏi. Cậu lắc đầu.

– Anh đi nghỉ đi, trông anh còn mệt lắm. Nếu đói bụng thì em tự mình đi tìm đồ ăn.

Cậu vừa nói vừa tiếp tục đẩy.

– Không sao. Mà em có ngủ thẳng giấc không? Có còn gặp ác mộng nữa không?

Anh nắm lấy tay cậu ý bảo cậu dừng lại. Sực nhớ tới những cơn ác mộng thường xuyên quấy nhiễu cậu, khiến cậu chưa bao giờ tròn giấc, anh lo lắng hỏi.

– Không a. Hôm nay không còn nữa. Em ngủ thẳng đến bây giờ.

Chí Hoành cong mắt cười. Điều đó làm anh an tâm.

– Mà ca ơi! Sao chúng ta lại ngủ ở đây?

Chí Hoành ngó xung quanh rồi tò mò hỏi. Căn phòng trước giờ hai người vẫn ngủ rất tốt kia mà, sao tự dưng lại chuyển phòng, lại còn chuyển đi trong lúc cậu đang ngủ nữa kia chứ.

Thiên Tỉ mở to mắt ngạc nhiên. Chẳng lẽ cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra?

– Tiểu Hoành! Em không nhớ đã xảy ra chuyện gì à?

– Chuyện gì là chuyện gì? Ca! Sao anh lại hỏi thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy gương mặt hoang mang của anh, cậu cũng lo lắng theo không ít. Đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ngạc nhiên như thế?

– À không có gì! Thật ra căn phòng đó cần sửa chữa lại nên anh mới đưa em lên đây ngủ tạm. Khi nào sửa chữa xong thì chúng ta sẽ lại về phòng đó.

Anh mỉm cười trấn an. Thì ra cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cũng tốt! Ít ra cậu không cần nhớ những chuyện kinh hãi ấy, sẽ vô tâm với mọi thứ đang diễn ra.

– Có thật là không có chuyện gì không?

Chí Hoành nheo mắt nghi hoặc.

– Tiểu tử ngốc! Có bao giờ ca gạt em không?

Thiên Tỉ đưa tay cốc đầu cậu.

– Không có…nhưng vẻ mặt kinh ngạc với lo lắng của ca ban nãy, thật sự suýt dọa chết em.

– Được rồi. Xem như Thiên ca này có lỗi với em. Sao nào? Có đói chưa? Muốn ăn gì không? Thiên ca sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho em.

– Gì cũng được cả. Chỉ cần do ca nấu thì em đều ăn.

Chí Hoành nhảy cẫng lên vòng tay ôm lấy cổ của Thiên Tỉ. Nhìn thấy Chí Hoành thoải mái như thế, Thiên Tỉ thật cảm thấy không yên. Sao cậu lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra? Là cậu hoàn toàn không nhớ hay giả vờ không nhớ. Nhưng nhìn biểu hiện của cậu cho thấy thì cậu không hề giống giả vờ, đóng kịch. Vậy chuyện này rốt cuộc là sao? Tuy anh rất muốn cậu quên đi mọi chuyện thật, nhưng chuyện này có điều khá mơ hồ, anh nhất định phải xem xét cho rõ mới được.

– Tiểu Hoành ngoan! Tivi ở đó, laptop của ca để trên bàn, em tắm xong rồi thì xem tivi hoặc lướt wed chút đi. Khi nào đồ ăn xong thì ca sẽ mang lên.

– Vâng ạ!

Chí Hoành líu lo đáp.

– Nhớ lời ca dặn, tuyệt đối không được rời khỏi căn phòng này, có biết không?

– Tại sao a?

– Không phải ca nói rồi sao? Nhà đang sửa chữa mà. Chính vì thế xung quanh đều là bụi, dụng cụ của thợ xây cũng vứt lung tung. Chỉ có căn phòng này là gọn gàng và sạch sẽ thôi. Nếu em rời khỏi phòng, không may bị bụi làm nhiễm bệnh thì sao? Hoặc là sẽ bị dụng cụ của thợ xây làm bị thương thì sao? Em muốn ca đau lòng chết phải không?

Trước khi mọi chuyện được rõ ràng về triệu chứng này của Chí Hoành, anh phải bảo toàn cho cậu, không thể để cậu gặp chuyện gì, càng không thể để cậu gặp cha anh rồi lại kích động.

– Được rồi! Được rồi! Em sẽ ngoan ngoãn ở lại đây. Tắm xong sẽ xem tivi hoặc lướt wed chờ Dịch thiếu gia mang cơm đến hầu hạ em, sẽ không rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước. Có được chưa?

Chí Hoành chu môi nói. Thật sự thì Thiên Tỉ vốn là người lạnh lùng và kiệm lời. Nhưng không hiểu sao riêng với cậu thì luôn nói dong, nói dài thế không biết. Mà dù sao đó cũng là quan tâm, lo lắng cho cậu nên thôi, bỏ qua.

Thiên Tỉ hài lòng với câu nói của Chí Hoành, hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi rời đi. Chí Hoành đưa tay lên trán nơi anh vừa đặt lên đó nụ hôn, thật không hiểu Thiên ca này gặp chuyện gì nữa, sao lại cứ nhiên mà hôn cậu chứ. Mà không nên quan tâm, giờ việc cậu cần làm chính là tắm rửa cho sạch sẽ đã, người cậu bốc mùi rồi.

Đến tủ lấy bừa một bộ quần áo, Chí Hoành xoay người bước vào phòng tắm ở góc phòng. Mở nước gần ngập bồn tắm, cậu thoát hết quần áo ra, chuẩn bị lao đến bồn nước mát mẻ kia thì vô tình nhìn vào tấm gương lớn được đặt bên cạnh cửa.

– Sao trên người mình toàn là vết thương không vậy?

Nhìn vải băng vết thương xuất hiện chi chít ở cánh tay và chân của mình, Chí Hoành mở to mắt hoang mang. Linh tính của cậu không sai. Thật sự có chuyện xảy ra mà. Nhưng vì sao Thiên Tỉ lại giấu cậu? Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Chí Hoành nhíu mày, cố ép ra đoạn kí ức đã mờ nhạt đi. Đầu bỗng dưng nhói lên, hai tay cậu ôm lấy đầu. Không nhớ! Cậu thật sự không nhớ ra được chuyện gì cả.

 

[LONGFIC][XIHONG] LUẬT NGẦM – CHAP 1

12509156_1820557504837809_5374280208020267795_n

Chap 1: Ác Mộng

“Hoành nhi! Cha đau lắm. Cha không thể bảo vệ được con.”

– Cha…

“Hoành nhi! Mẹ không thể ở cạnh con được nữa. Con phải tự chăm sóc bản thân.”

– Mẹ…

AAAAA! Tiếng thét đầy đau đớn vang lên, giọt nước mắt nóng hổi cũng trào ra khóe mắt. Lưu Chí Hoành mở to hai mắt, bật người dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra như dầm mưa.

– Là…mơ?

Cậu thở hồng hộc, dùng tay quẹt nhẹ giọt nước mắt đọng lại trên gò má. Đã hơn 6 năm kể từ đêm mưa bão đầy tàn khốc đó. Sáu năm rồi, không ngày nào mà cậu không nằm mộng, nhìn thấy cha cùng mẹ cậu nằm thoi thóp trên vũng máu. Chưa đêm nào cậu có thể ngủ ngon, chưa đêm nào cậu có thể xóa bỏ hình ảnh trước lúc chết của cha mẹ vào năm 8 tuổi. Tuy thoát khỏi nòng súng của kẻ đó nhưng sống như vậy thì không khác gì là chết. Cơn ác mộng này đã theo cậu suốt 6 năm, cậu cũng đã quen rồi. Nhưng đêm nào cũng chứng kiến cha mẹ cùng mình sinh ly tử biệt, thật quá đày đọa tinh thần cậu.

Ngồi thơ thẫn trên giường một lúc, Chí Hoành nhìn sang ngoài bìa giường, không thấy bóng dáng của người kia đâu. Chạm tay vào gối nằm cũng không còn chút hơi ấm. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ trưa, thảo nào mở mắt ra không thấy người ấy cũng phải. Lưu Chí Hoành tự cốc đầu mình, xếp lại gối chăn rồi vào toilet vệ sinh.

– Thiên!

Thay xong bộ quần áo mới, Chí Hoành bước xuống lầu, men theo đường bếp ra ngoài sân sau. Ngoài sân lộng gió, cỏ cây xanh mướt nhìn rất dịu mắt dù đây là giờ nắng trưa, nơi đó có một thiếu niên đang say mê vẽ tranh. Trên gương mặt điềm tĩnh, ẩn sâu trong đó là vẻ băng lãnh đến lạnh người, thế nhưng khi nghe tiếng gọi, không cần vị quản gia hầu hạ bên cạnh thông báo, người ấy lập tức buông cọ vẽ, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười hết sức ôn nhu, đồng điếu đầy quyến rũ cũng hiện ra tặng kèm nụ cười ấy.

– Em dậy rồi sao?

– Ừm!

Chí Hoành vươn vai đi đến bên cạnh chỗ Thiên Tỉ, sau đó thuận tay quàng lên vai của anh, cầm tựa vào vai anh, thân mật hỏi:

– Ca! Anh dậy từ khi nào? Sao không đánh thức em cùng dậy?

– Anh dậy từ sớm, nhìn em còn ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức.

Thiên Tỉ đưa tay nhéo nhẹ chiếc mũi cao cao của cậu rồi đáp lời.

– Tối qua em lại gặp ác mộng.

Cậu không vì cái nhéo yêu của anh mà tâm trạng khá hơn, giọng nói chùn xuống khi nhắc đến cơn mộng vừa trải qua.

– Là giấc mơ ấy sao?

Anh giao khay màu và cọ vẽ cho quản gia giữ lấy rồi kéo cậu đến ngồi vào lòng anh.

– Ừm! Hơn 6 năm rồi. Sáu năm tương đương với 2190 ngày, không sai đi một ngày nào cả. Đêm nào cũng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu ấy, em thật sự sợ bản thân mình không biết sẽ chịu đựng được bao lâu.

Cậu cúi đầu nói, giọng khàn đặc lại trong cổ họng.

– Ngốc! Vẫn còn anh bên cạnh.

Anh đứng dậy, ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay luồn vào mái tóc tơ xoa xoa đầu cậu. Cậu đã có thể bỏ đi hơn một nửa gánh nặng trong lòng thì một nửa còn lại nhất định cũng có thể bỏ xuống. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ luôn ở bên.

– À phải rồi! Chu Chu đâu?

Sáng giờ cậu cứ thấy trống vắng, thiếu sót thứ gì đó. Bây giờ mới sực nhớ thì ra không thấy Chu Chu đâu cả.

– Nó ở bên kia.

Thiên Tỉ hất cầm về phía bụi rậm đang lay động phía xa xa đối diện hai người. Chí Hoành lập tức rời tay anh, chạy nhanh đến bụi rậm. Từ bụi rậm bế ra một chú chó con tròn trĩnh, béo ú.

– Chu Chu à~

Chí Hoành cười híp mắt gọi tên cậu nhóc trên tay, miệng anh đào cũng chu theo cái tên.

– Muốn chơi đuổi bắt không?

Đặt Chu Chu xuống nền cỏ, Chí Hoành xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nheo mắt hỏi. Chu Chu nghe thấy như hiểu rõ, lập tức sủa vang, cái đuôi ngắn xù lông cũng vẫy liên tục.

Chí Hoành bật cười rồi chạy về phía trước, Chu Chu lập tức đuổi theo sau. Tiếng cười khúc khích vang lên cả một khu vườn rộng. Nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt, tâm hồn nghệ sĩ bên trong Thiên Tỉ bỗng trỗi dậy. Anh lập tức thay giấy vẽ, cầm bút chì phác họa mỹ cảnh đang diễn ra trước mắt. Một người một chó cùng nô đùa, vô cùng vui vẻ mà không chút âu lo. Để Chí Hoành có thể có được nụ cười ngày hôm nay, Thiên Tỉ quả thật dụng tâm không ít.

Nhớ lại quãng thời gian trước, sau khi đưa Chí Hoành 8 tuổi về tới biệt thự này, cậu bé năm ấy không mở miệng lấy một câu nào, thức ăn cũng chỉ động vài miếng, cả ngày ngồi lì ở trong phòng, ôm chặt lấy tấm ảnh gia đình mà anh nhờ người trở lại nhà của Chí Hoành mang đến.

Anh còn nhớ quãng thời gian ấy Chí Hoành sống rất khó khăn. Cứ mỗi khi trời mưa, có sấm chớp thì cậu lại gào thét, bật khóc nức nở. Vào mỗi đêm lại thường xuyên gặp ác mộng, ngủ chưa tròn giấc đã bật dậy rồi bó gối khóc suốt đêm. Đối với một đứa trẻ 8 tuổi, tận mắt chứng kiến cả sinh tử của cha mẹ mình, thật sự là một đả kích rất lớn.

Để có một Chí Hoành biết cười như ngày hôm nay, Thiên Tỉ đã phải bỏ tâm lẫn sức rất nhiều. Mỗi đêm đều ôm lấy cậu, dỗ dành thật lâu mới có thể để cậu chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi cậu choàng tỉnh vì gặp ác mộng, anh luôn bên cậu an ủi, chăm sóc cậu. Mỗi khi trời có mưa bão, anh liền đem thân ảnh nhỏ bé kia ôm siết vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc tơ non mềm của cậu. So với Chí Hoành, Thiên Tỉ cũng không lớn hơn là bao. Một đứa trẻ có thể san sẻ, chăm sóc tận tình cho một đứa trẻ chỉ nhỏ hơn bản thân 1 tuổi như thế thì nếu không dụng tâm sẽ không làm được.

– Ca! Sao anh không ra ngoải này chơi một chút đi? Vận động một chút sẽ khỏe người hơn a.

Chí Hoành sau một hồi đùa nghịch với Chu Chu thì cũng đã thấm mệt, liền mang Chu Chu ôm vào lòng cùng nhau đi đến bàn vẽ của Thiên Tỉ.

– Ca! Anh như vậy là không nên nha.

Thiên Tỉ cậm cụi vẽ, cố đưa thần thái ban nãy của Chí Hoành vào trong tranh nên đem lời nói của cậu toàn bộ để ngoài tai. Thấy người nghe chỉ tập trung vào việc đang làm, hoàn toàn không để ý đến mình, Chí Hoành không lấy làm nóng giận mà con tò mò xem anh đang vẽ gì mà tập trung đến thế. Nhích đến gần, cậu nhoài người lên xem thì phát hiện thứ khiến anh say sưa vẽ đến thế lại chính là mình.

– Ca xin lỗi! Chỉ là lúc đó nhìn em rất xinh đẹp, rất vui tươi nên không kìm lòng được mà vẽ em.

Thiên Tỉ cười cười rồi gãi gãi đầu.

– Hây! Là con trai thì ai lại dùng từ xinh đẹp kia chứ. Anh phải dùng là hảo soái mới đúng.

Chí Hoành thả Chu Chu xuống đất rồi đi vòng qua sau lưng Thiên Tỉ, đánh nhẹ vào bả vai của anh, sau đó mỉm cười híp mắt. Đồng tiền nhỏ trên gò má phính tròn của cậu không nhịn được mà lộ ra. Hảo đáng yêu nha.

– Ca!

– Hửm?

– Anh mau lên màu cho bức tranh đi. Em muốn xem anh vẽ em đẹp như thế nào.

– Chờ anh một lát. Vài phút thôi. Sau đó sẽ tranh thủ vẽ thêm một bức chân dung dành tặng sinh nhật của em.

– Được ạ!

Cậu gật đầu như gà mổ thóc rồi trở lại chỗ ngồi, im lặng để cho anh tiếp tục công việc.

– Xong rồi!

Tay nghề của Thiên Tỉ quả thật rất cao. Chỉ chốc lát, anh đã lên màu xong cho bức tranh nô đùa của cậu cùng Chu Chu.

– Thật sự đẹp quá!

Cậu cầm lấy bức tranh, không ngớt lời tán thưởng.

– Thế còn bức chân dung?

Cậu tò mò hỏi. Cậu muốn biết anh sẽ vẽ những đường nét trên gương mặt của cậu ra sao!

– Đã gọi là quà thì tất nhiên phải bí mật. Còn nữa, phải đến sinh nhật mới mang tặng cho em.

– Nga~~ Không chịu đâu! Không chịu đâu! Em muốn xem, em muốn xem!

Chí Hoành bĩu môi, lao vào quấy lấy cổ anh, lắc lư liên tục.

 

– Đi mà! Đi mà ca ca! Ca ca đẹp trai dễ thương cưng chiều em nhất hệ mặt trời. Em muốn xem, em muốn xem.

Cậu lắc đến mức cả đầu và cổ anh sắp lìa khỏi thân. Nếu thật sự không đồng ý với cậu thì chỉ sợ cái mạng này anh đã phí vô ích. Đang định lên tiếng đồng ý thì từ phía sau lưng cả hai vang lên một thanh âm mềm mại nhưng đầy ý mỉa mai của nữ nhân.

– Ôi trời ạ! Thật sự không thể xem ra sao mà.

Nghe giọng nói lạ lẫm vang lên trong nhà mình, nụ cười trên môi Thiên Tỉ lập tức vụt tắt, gương mặt lập tức căng thẳng hiện rõ sự cảnh giác. Thiên Tỉ lập tức đứng bật dậy, theo bản năng đứng chắn trước mặt Chí Hoành.

– Bà là ai? Tại sao có thể vào đây? Hả?

Anh nheo đôi mắt hổ phách lại, miệng nhã ra từng tiếng buốt giá, thanh âm nặng nề cứ như một con dao đâm xuyên qua da thịt đối phương.

– Hây da! Thiên Hữu à, anh xem con trai anh kia kìa. Một chút dịu dàng với em cũng không có. Thật không biết phép tắc mà.

Gương mặt Thiên Tỉ sa sầm lại. Thiên Hữu! Cái tên tưởng chừng chẳng bao giờ vang lên bên tai anh nhưng giờ đây lại xuất hiện bên tai. Nhưng đó không phải điều quan trọng, đó dù sao cũng là cha của anh. Cái anh quan tâm chính là Chí Hoành. Nghiêng đầu nhìn về phía sau, anh thấy sắc mặt của cậu tối sầm, đôi mắt đỏ lên như sắp tuôn trào những giọt nước trong suốt, đôi tay run run nắm chặt lấy vạt áo của anh. Thấy thế, bàn tay anh lập tức chìa về phía sau nắm lấy bàn tay của cậu. Anh hy vọng ngay thời điểm này cậu có thể bình tĩnh hơn.

Người kia cuối cùng cũng xuất hiện. Từ phía góc tối của căn nhà, một thân hình cao lớn, vạm vỡ bước ra. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào càng làm rõ con người kia. Người đó xác thực là Dịch Dương Thiên Hữu – cha của Dịch Dương Thiên Tỉ và là người đã nổ phát súng tước lấy hai sinh mạng của Lưu gia.

Trái tim của Chí Hoành đánh sầm một nhịp rồi đông cứng lại. Là kẻ đó, là kẻ đã hạ lệnh bắt giữ mẹ cậu khi bà đang cùng cậu lẫn trốn. Đó chính là kẻ đã giết chết cha mẹ cậu. Đó cùng chính là kẻ khiến cậu vĩnh viễn cách biệt với cha mẹ mình, khiến cậu tan nhà, nát cửa. Từng tình cảnh thương tâm đẫm máu ấy lại hiện lên trong đầu cậu. Chí Hoành nhìn thấy mẹ cậu ngã xuống sàn, nằm bất động trên vũng máu đỏ thẳm. Tiếp đến là cha cậu, ông chết cũng không hề nhắm mắt. Mùi máu tanh xộc vào cánh mũi của cậu. Trong vô thức, cậu siết chặt bàn tay của Thiên Tỉ. Trong vô thức, cậu bật ra hai tiếng nức nở, “Cha”, “Mẹ”.

– Không sao đâu! Không sao, còn ca ở đây. Ca sẽ bảo vệ em. Không sao cả. Không sao.

Thiên Tỉ nhận ra điều khác thường của cậu, lại nghe thấy tiếng cậu nức nở phía sau, tâm chua xót vô cùng, kiềm không được liền đem cậu ôm vào lòng, để mặt cậu vùi sâu vào vòm ngực của anh.

– Ca sẽ không để em chịu bất cứ tổn hại nào cả.

Thiên Tỉ thì thầm bên tai Chí Hoành rồi hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Sau đó dìu cậu đi vào nhà, đưa thẳng lên phòng ngủ để cậu tránh mặt cha của anh.

***

– Cha đến đây làm gì?

Giao Chí Hoành cho vú nuôi cùng hai cô giúp việc chăm sóc, Thiên Tỉ an tâm trở lại phòng khách cùng cha mình tiếp chuyện. Ngồi đối diện ông Dịch và nhân tình của ông, anh lạnh nhạt hỏi.

– Lâu rồi cha không đến thăm con, cảm thấy nhớ nên mới đến đây. Con cũng thật là, không tìm đến cha, hại cha nhớ con mất cả ngủ.

Ông Dịch cười lớn. Chân mày anh chau lại. Đến thật là đúng lúc!

– Nhưng Thiên Hữu à! Tính hướng của con trai anh có chút vấn đề a. Thân là 1 nam nhi, vậy mà cứ nhiên thân mật với một người con trai khác. Thiên Hữu à! Anh nên quản chặt Dịch thiếu gia một chút sẽ tốt hơn.

Nghe giọng nói nũng nịu, ngọt hơn cả đường của người phụ nữ kia, hắc tuyến trên mặt Thiên Tỉ càng đậm hơn.

– Tính hướng của tôi ra sao, không cần người ngoài như bà quan tâm. Thay vì lo lắng cho tôi, sao không lo cho bản thân đi. Không biết bao lâu nữa thì cha tôi sẽ vứt bà sang một xó chẳng ngó ngàng đến.

Thiên Tỉ nhếch mép cười khinh bỉ.

– Cha! Đây là nhà của mẹ. Mẹ luôn ở đây, luôn ở bên cạnh con. Con không muốn ở đây có mặt một người phụ nữ khác, hơn nữa còn là nhân tình của cha trong ngôi nhà này. Con không muốn mẹ đau, nhất là đau vì một người không đáng.

Anh chậm chạp nói, có vẻ rất ung dung nhưng từng câu từng chữ đều không đơn giản như cách nói ra. Ông Dịch im lặng nghe, đôi mắt cụp xuống suy nghĩ gì đó. Còn người phụ nữ kia sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận, lồng ngực phập phồng không ngừng gọi tên ông.

– A Long!

Bỗng dưng, ông Dịch lên tiếng gọi một tên đàn em của mình.

– Dạ đại ca?

– Lấy xe đưa Tuyết Dương về chung cư. Đưa cho cô ta tờ chi phiếu trống đi.

Gương mặt Tuyết Dương lộ rõ vẻ khinh hãi. Đưa về chung cư, còn cho cô một tờ chi phiếu trống để cô tự điền số tiền vào thì khác gì chính thức đá cô đi.

– Thiên Hữu! Em muốn ở cạnh anh. Đừng đuổi em đi. Em yêu anh mà. Không có anh, em không thể sống được.

Tuyết Dương khóc lóc thảm thiết, hai gối quỳ thẳng trên sàn nhà, hai tay ôm chắt lấy chân của ông Dịch. Nếu không có một đại gia như ông thì cuộc sống của cô sẽ chẳng sung sướng như bây giờ.

– Tôi quan trọng với em như thế sao?

Ông Dịch nâng chiếc cằm thon gọn của Tuyết Dương lên, miệng cong lên tạo nên một nụ cười đầy ẩn ý.

– Phải! Phải! Anh thật sự rất quan trọng với em. Xin anh! Hãy để em ở lại bên cạnh anh.

Tuyết Dương gật đầu lia lịa, cố níu kéo những hy vọng cuối cùng.

– Nhưng theo tôi thấy thì tiền của tôi mới là thứ quan trọng với em. Phụ nữ thì tôi không thiếu, chỉ riêng con trai là tôi chỉ có một mà thôi. Nên dù lời em vừa nói là thật đi chăng nữa thì Thiên Tỉ vẫn quan trọng với tôi hơn.

Nói rồi, ông Dịch hất tay bảo A Long đưa Tuyết Dương đi. Căn nhà ban đầu ồn ào bởi tiếng gào thét cũng như khóc lóc nhưng nhanh chóng yên lặng lại, trả lại sự bình ổn vốn có của nơi này.

– Cha có thể ở đây tùy thích, chỉ cần cha đừng làm gì quá phận là được vì đây là nhà của mẹ, không phải của cha.

Thiên Tỉ chờ đến khi mọi thứ lập lại trật tự ban đầu thì đứng dậy muốn rời đi. Anh nôn nóng muốn xem tâm trạng của Chí Hoành ra sao rồi.

– Và còn 1 điều nữa mà con muốn nói với cha. Tiểu Hoành rất quan trọng với con. Nếu cha làm tổn thương em ấy, cũng chính là tổn thương tới Dịch Dương Thiên Tỉ con. Cha đi đường nhất định mệt mỏi rồi, cha nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Thiên Tỉ xoay người bước lên lầu, bỏ lại ông Dịch một mình ngồi trầm mặc ở phòng khác. Thở dài một ngụm, ông Dịch nhìn lên bức tường được vẽ chân dung của Hạ Nghi – vợ ông, cổ họng khô rát chầm chậm lên tiếng.

– Hạ Nghi! Em nghe thấy không? Những điều con trai chúng ta vừa nói. Thật sự giống em quá. Thật sự rất giống. Trong mạnh mẽ chứa đầy sự ôn nhu. Nó đã khẳng định như thế thì nhất định thằng nhóc kia rất quan trọng với nó. Cho nên, Hạ Nghi à…Anh nhất định sẽ không làm tổn hại tới nó. Anh sẽ không làm điều sai trái nữa. Anh nhất định sẽ không để xuất hiện một Hạ Nghi và Thiên Hữu thứ hai đâu. Tin anh nhé!

[LONGFIC][XIHONG] LUẬT NGẦM – CHAP 0

12509156_1820557504837809_5374280208020267795_n

Chương 0: Nợ Máu

Đồng hồ đã điểm tới khắc nửa đêm. Giờ này trăng đã lên cao, thường ngày thì mọi người trong thành phố đều đã say nồng giấc ngủ. Nhưng đêm nay trái ngược với mọi ngày. Dự báo khí tượng cho biết đêm nay sẽ có giông bão lớn, khuyên người dân không có việc tốt nhất nên ở yên trong nhà. Ai nấy đều thức trắng, lo lắng theo dõi tin tức khí tượng cập nhập liên tục. Thế nhưng, có một tốp cùng men theo con đường núi với hơn 10 chiếc xe hơi màu đen bỏ mặc mưa to gió lớn của cơn bão mà lăn bánh lên ngôi biệt thự trên ngọn đồi thông.

– Bà xã! Em mau dẫn con trốn đi.

– Tại sao? Trời đang có bão, anh kêu em phải mang con đi là sao?

– Bọn chúng đến rồi. Anh sẽ chống đỡ. Em mau đưa con trốn đi.

– Cái gì? Bọn chúng đến? Vậy phải làm sao?

– Em mau ôm con leo cửa sổ bỏ trốn. Anh sẽ ở lại giữ chân chúng. Nhanh lên.

– Không kịp rồi. Bọn chúng đang bao vây quanh nhà mình.

– Vậy em cùng con trốn vào tủ quần áo đi. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Nhớ không? Bà xã! Anh yêu em.

Ông Lưu – chủ căn biệt thự với tay lấy một khẩu súng con, tay còn lại ôm lấy vợ, như an ủi, cổ vũ tinh thần cho bà. Chỉ chốc lát, ông vội buông bà ra và hối thúc bà đánh thức đứa con trai mới 8 tuổi dậy để lẫn trốn.

– Hoành nhi! Dậy đi con. Dậy mau lên.

Bà Lưu gấp gáp gọi. Giọng run run không kiềm nỗi sự kích động.

– Dạ, mẹ!

Cậu bé mở to đôi mắt tròn, dụi dụi hai con ngươi rồi ngồi bật dậy.

– Sao ạ?

– Con đi theo mẹ.

Bà Lưu bế cậu bé lên, nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.

– Sao thế ạ?

– Hoành nhi ngoan! Con nghe lời mẹ chứ?

– Dạ!

– Vậy con hãy im lặng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng không được lên tiếng. Hiểu chưa?

– Dạ.

Đứa trẻ cảm nhận được sự lo lắng trên gương mặt và giọng nói của mẹ nó nên nhanh chóng vâng lời, không hỏi han gì cả. Để chắc chắn không phát ra tiếng động, bà Lưu dùng tay bịt chặt miệng của cậu bé lại, tay còn lại thì tự bịt chặt miệng mình. Cố gắng thở nhẹ nhất có thể để mọi thứ chìm trong im lặng, xung quanh không phát ra bất kì tiếng động nào.

Cánh cửa bị đánh sầm một tiếng, mở ra một cách thô bạo. Một đám người hung tợn, trên người mặc quần áo vest đen, tay cầm lấy một khẩu súng nhanh chóng tiến vào trong nhà và vây quanh phòng khách. Tên cầm đầu xuất hiện sau khi đám đàn em thông báo an toàn. Phòng khách chỉ có mình ông Lưu.

– Bác sĩ Lưu! Lâu rồi không gặp, ông có khỏe không?

Tên đại ca châm một điếu thuốc, rít lấy một hơi, ngồi xuống ghế sofa mà đám đàn em khiêng đến sau lưng, hai chân bắt chéo, miệng cười khanh khách lên tiếng hỏi lạnh đến rợn người. Nhìn chung tổng thể, đây chắc chắn không phải là cuộc viếng thăm, chào hỏi bình thường.

– Đại ca Hữu! Lâu rồi không gặp.

Ông Lưu hai chân run cầm cập, cố gắng gượng cười đáp lại.

– Tính từ đây trở ngược lại quá khứ, cái ngày mà, ông đến nhà tôi mượn tiền ấy, cũng hơn 3 tháng rồi nhỉ?

– Dạ, đúng ạ!

Ông Lưu cúi đầu, lễ phép nói. Nhìn cứ như con trai đang thưa chuyện với cha vậy. Tên đại ca Hữu rít thêm một hơi thuốc rồi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tiếp tục lên giọng hỏi.

– Thế ông tính chừng nào trả nợ đây?

– Đại ca Hữu! Hiện tại tôi chưa có tiền. Hay là đại ca cho tôi thêm chút thời gian đi. Tôi bán căn biệt thự này sẽ trả lại cho đại ca ngay. Tôi hứa mà.

Ông Lưu đáp nhanh với hy vọng hắn không nghi ngờ gì, dễ dàng chấp thuận gia hạn thêm thời gia hạn. Ông đã treo bảng “Bán Nhà”. Chỉ cần có người tới mua là ông sẽ trả nợ ngay. Nhưng muốn thì đâu phải là có ngay được. Mọi chuyện đều phải cần thời gian.

– Cái gì? Ông đùa tôi đấy hả? Câu này tôi nghe hơn cả trăm lần rồi đấy. Con nợ nào khi tôi đến đòi nợ đều nói với tôi câu này cả. Ông tưởng Dịch Dương Thiên Hữu này dễ mắc lừa như con nít hay sao?

Tên đại ca bắt đầu nổi cơn thịnh nộ. Ông Lưu phút trước vẫn còn tràn đầy hy vọng, phút sau mọi thứ đều bị dập tắt, Mồ hôi lạnh tuôn ra khắp lưng. Theo phản ứng bình thường, ông Lưu tự lùi về sau vài bước.

– Tụi bây! Vào xét bên trong cho tao. Tao không tin, hắn ta chỉ sống một mình. Có người thân hắn trong tay là hắn tự động nhả tiền thôi mà.

Tên đại ca nhếch mép cười xảo trá. Đám đàn em nhanh chóng xông vào bên trong, lục soát toàn bộ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Mặc cho ông Lưu than khóc, cầu xin buông tha. Sau vài phút ngắn ngủi, bà Lưu cùng cậu con trai bị áp giải ra ngoài phòng khách, quỳ xuống đối diện với ông Lưu. Phía trên đầu họ là những nòng súng chỉa thẳng vào. Chỉ cần tên Hữu hạ lệnh, chúng sẽ bốp cò và họ sẽ chết.

– Bây giờ thì sao? Đưa tiền ra đây.

– Tôi thật sự không có. Tôi bán nhà xong sẽ trả cho anh mà. Làm ơn! Tha cho vợ và con của tôi đi.

– Tao hỏi lần chót! Có trả tiền hay không?

– Tôi thật sự không có mà, đại ca Hữu! Anh cho tôi thêm…

– Giết bọn chúng cho tao!

Tên Hữu không đợi ông Lưu nói hết câu đã thét lên hạ lệnh. Đoàng! Một tiếng súng nổ vang lên. Cậu bé trai nằm trong lòng của bà Lưu khóc thé lên. Dưới sàn nhuốm một màu đỏ tươi. Bà Lưu trợn tròn mắt rồi ngã xuống sàn nằm bất động. Cậu bé quay sang bên cạnh, vội ôm lấy xác mẹ mình, lay lay không ngừng gọi:

– Mẹ! Mẹ sao vậy? Mẹ dậy đi. Mẹ! Mẹ ơi!

Tên Hữu quay sang liếc nhìn một cái rồi nhếch mép cười.

– Sao hả? Giờ có trả tiền chưa? Nếu không trả, thì đứa tiếp theo nằm trên sàn sẽ là thằng nhóc này đấy.

– Dịch Dương Thiên Hữu! Mày đi chết đi.

Ông Lưu gào lên rồi giơ khẩu súng ra, nhắm thẳng về phía tên Hữu bốp cò. Viên đạn bay xuyên ra lớp vải áo phần cánh tay. Chất dịch màu đỏ trào ra. Tên Hữu nhăn mặt, thét lên, tay phải ôm lấy vết thương trên bắp tay trái, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía ông Lưu.

Còn về phía ông Lưu, khi viên đạn được bắn ra, lợi dụng sự chú ý của bọn đàn em chỉ tập trung vào viên đạn đang bay về phía đại ca của mình, ông Lưu đã chợp lấy cánh tay của con trai mình, kéo nó về phía ông và ôm nó vào lòng.

– Mày…! Mày dám bắn tao?

– Tao đã không còn gì nữa. Có nói mày cũng không tin. Tao đã nói, bán được nhà thì tao sẽ trả đầy đủ số nợ mà tao đã nợ mày. Nhưng mày nhất quyết không nghe. Còn ra tay bắn chết vợ tao. Giờ thì tao quyết liều chết với mày.

Ông Lưu kéo con trai ông ra phía sau lưng. Bản thân ông đứng chắn trước nó, vừa bảo vệ, vừa che chở cho nó. Vì ông biết khi nói ra câu nói này, nhất định sẽ có ẩu đả súng xảy ra. Ông chỉ còn một mình nó, ông không thể để nó có chuyện.

– Đưa súng cho tao!

Tên Hữu phồng mang trợn má, gầm thét như hổ, với tay giật lấy khẩu súng trên người của một tên đàn em chỉa về phía ông Lưu.

– Bây giờ tao với mày đọ súng. Nếu tao chết, đám đàn em ở đây sẽ buông tha cho mày, sẽ cho cha con mày một con đường sống. Còn nếu, tao không chết thì mày và thằng nhóc đó sẽ chết.

Tên Hữu nói to. Ông Lưu thì im lặng. Ông không muốn nói nhiều nữa. Quan trọng bây giờ là hành động. Sau vài chục giây hai cặp mắt máu lửa nhìn nhau, tiếng súng cũng nổ ra. Đoàng! Đoàng! Hai tiếng súng vang lên sát bên nhau. Đám đàn em vội nhìn về phía đại ca cũng mình. Hắn ngã xuống sàn, khụy xuống tại đó. Sau đó, bọn chúng lại nhìn sang ông Lưu. Ông Lưu cũng ngã xuống, nhưng là nằm vật ra trên sàn, máu tuôn ra không ngừng. Đứa con trai ông đã khóc nức nở, ôm lấy cha nó và không ngừng gọi:

– Cha! Cha đứng dậy đi. Đừng nằm giống mẹ nữa. Cha ơi!

Một tên đàn em xông lên hỏi:

– Đại ca Hữu! Anh không sao chứ?

– Tao thì làm sao có chuyện!

Tên Hữu từ từ đứng dậy, xoa xoa lòng ngực bị trúng đạn, vẻ mặt nhăn lại như vô cùng đau đớn.

– Đại ca không sao thật chứ? Hay để bọn  em đưa đại ca đi bệnh viện nha.

– Tao mặc áo chống đạn thì làm gì có chuyện hả, thằng ngu!

Tên Hữu đấm một cái thật mạnh vào mặt tên đàn em, thét lên hung hãn.

– Đại ca! Tên Lưu Chí Bình chết rồi. Vậy thằng con ông ta thì sao?

Một tên đàn em đứng gần cậu bé ấy lên tiếng.

– Giết nó đi. Giết hết cho tao. Giết hết không chừa một ai.

Tên Hữu lại gào lên như điên. Nhận được mệnh lệnh, tên đàn em kéo cậu bé đứng dậy, chỉa mũi súng vào đầu nó. Bây giờ nó thật sự hoảng sợ. Cha mẹ nó đã nằm yên bất động trên sàn, không tỉnh dậy nữa. Không còn ai bảo vệ nó nữa, không ai che chở cho nó nữa. Nó sợ sau khi tiếng nổ đáng sợ kia vang lên, nó sẽ lại nằm xuống bất động trên sàn như cha mẹ nó. Nó sợ lắm! Sợ vô cùng.

– Dừng tay!

Một tiếng thét từ bên ngoài cửa truyền vào. Cả đám người vội quay lại nhìn ra cửa. Một cậu nhóc trong chiếc áo khoác và quần jeans đen hùng hổ bước vào. Vẻ mặt lạnh hơn của băng, ánh mắt chứa đầy sát khí. Bọn đàn em lập tức kinh hãi, xếp thành hai hàng ngang, nghiêng người cúi đầu, kính cẩn chào:

– Dịch thiếu!

Cậu nhóc ấy không nói không rằng, bước đến sofa, cúi gập người chào tên Hữu, miệng chỉ khẽ gọi một tiếng:

– Cha!

– Sao con lại đến đây giờ này?

Nhìn đứa trẻ trước mặt, tên Hữu cố kìm chế cơn giận, hằn giọng lên tiếng.

– Cha đi đâu, con sẽ theo đó.

Câu nói lạnh tanh không cảm xúc của đứa trẻ kia vang lên. Tên Hữu lập tức dịu lại, ánh mắt tên Hữu cũng vơi đi vài phần máu lửa, bàn tay xoa đầu cậu nhóc ấy đầy yêu thương.

– Con muốn cậu ta!

Cậu nhóc chỉ tay về phía con trai ông Lưu đang run rẩy trên sàn. Tên Hữu phút trước đã giản cơ mặt thì phút sau lại chau mày.

– Tại sao?

– Chỉ vì con thích!

– Nhưng nó là con trai của…

– Con muốn cậu ta!

Không chờ tên Hữu nói hết câu, cậu nhóc đã nhanh chóng cắt lời. Thật sự giống y như tính cách của tên Hữu. Cúi đầu, hắn im lặng suy nghĩ rồi cuối cùng cũng gật đầu.

– Đem cậu ta ra ngoài xe chờ tôi.

Cậu nhóc nghiêng người ra sau hạ lệnh. Hai tên đàn em theo sau cậu từ lúc bước vào lập tức “Vâng” một tiếng rồi nhanh chóng kéo cậu bé kia ra ngoài.

– Con về nhà trước. Cha thu dọn xong tàn cuộc rồi muốn đi đâu thì cha cứ đi. Không cần quan tâm tới con làm

Cậu nhóc đó lạnh lùng báo cáo ngắn gọn rồi quay người bước ra ngoài. Nhưng đi đến cửa chính, cậu lại sực nhớ ra việc gì đó, lập tức tiếp lời nhưng đầu không nhìn lại.

– Bà thím cha mang về hồi tuần trước ấy, con đuổi đi rồi. Sau này có tìm phụ nữ, cha nên tìm người nào tốt tính hơn chút đi. Và đừng mang về nhà. Mẹ con không thích đâu.

Nói rồi, cậu nhanh chân bước ra về. Tiếng bước chân vang lên trên sàn vang lên một lúc rồi biến mất. Tên Hữu mặt không chút biến động, chỉ ẩn hiện chút gì đó ưu tư, trầm mặc.

– Cậu Đông!

Hắn bỗng lên tiếng gọi một tên đàn em.

– Dạ!

– Cậu dẫn thêm 7 người nữa thành 8 người, theo sau xe của Thiên Tỉ, hộ tống nó về nhà, bảo vệ nó cẩn thận. Nó mà mất một sợi tóc nào, tôi sẽ hỏi tội cậu đấy.

Hắn nói giọng đều đều nhưng đầy uy lực. Cậu Đông đó lập tức nhận lên, kéo thêm những người đứng gần cửa chính chạy nhanh ra ngoài, lái 2 chiếc xe hơi theo sau chiếc xe hơi của cậu nhóc Thiên Tỉ vừa rời khỏi.

– Các ngươi thu dọn mọi việc đi. Để cảnh sát moi ra được chuyện gì.

Tên Hữu đứng lên nhìn hai cái xác đầy máu đối diện mắt mình, lạnh lùng ra lệnh rồi quay người ra xe chờ. Xưa nay chưa ai dám nói năng không phép tắc với hắn cả. Nhưng với Thiên Tỉ thì lại khác. Đứa con trai mang trong người dòng máu của hắn, lạnh lùng, tàn nhẫn và quan trọng hơn có thù sẽ trả thù. Nó đối xử với hắn hờ hững, vô tâm như thế cũng vì do hắn đã nợ cậu. Chính hắn đã hại chết người mẹ mà cậu yêu thương. Vì thế, cậu có đủ lý do để hành hạ hắn. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu vẫn là đứa con mà hắn yêu nhất, là máu mủ mà hắn đã có với mối tình duy nhất trong cuộc đời của hắn.

Tựa lưng vào xe, tên Hữu ngửa cổ nhìn lên trời, khẽ than thở:

– Hạ Nghi! Anh phải làm sao đây? Anh phải làm sao để con mình đừng đối xử lạnh nhạt với anh đây? Hạ Nghi! Anh thật có lỗi với em. Hạ Nghi! Anh nhớ em…nhớ nhiều lắm.

***

– Chí Hoành! Em sao rồi?

Cảm nhận được người bên cạnh không ngừng run lên, Thiên Tỉ vội quay sang hỏi, ánh mắt vô cùng lo lắng.

– Thiên Tỉ ca! Cha mẹ ngủ rồi. Họ không tỉnh dậy nữa. Họ bỏ rơi Hoành nhi rồi.

Chí Hoành hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo, thút thít khóc. Một giờ trước, cả cha mẹ đều mỉm cười hôn lên trán nó, đầy yêu chiều mà chúc nó ngủ ngon. Vậy mà bây giờ, cả hai đều bất động trên sàn, toàn thân đầy máu.

– Em bình tĩnh! Có ca ở đây. Ca sẽ bảo vệ em.

Thiên Tỉ dang đôi tay nhỏ của mình ra, ôm lấy thân ảnh bên cạnh vào lòng.

– Ca ca!

Được người ta ôm vào, cảm giác như được bảo vệ. Chí Hoành lập tức òa khóc. Vòng tay này ấm áp lắm. Nó làm cậu nhớ tới cha, nhớ tới mẹ.

– Ngoan nào! Khóc thật to đi. Rồi sau đó an ổn nghỉ ngơi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.

– Hoành nhi không ngủ nữa. Hoành nhi không nghỉ ngơi nữa. Vì nếu nghỉ ngơi thì cả Thiên Tỉ ca cũng sẽ bỏ rơi Hoành nhi như cha và mẹ.

Chí Hoành bám chặt lấy áo khoác của Thiên Tỉ lắc đầu quầy quậy. Nó không muốn đâu. Thật tâm không muốn.

– Ngoan! Ca không đi đâu cả. Ca hứa, sẽ bảo vệ cho em, sẽ ở bên cạnh em.

– …

Chí Hoành im lặng, chỉ hé miệng để lộ ra những tiếng nấc trong cổ họng. Một hồi sau, khóc nhiều cũng đã thấm mệt, nó lăn ra ngủ say, đầu gối lên đùi Thiên Tỉ. Cả thân hình nhỏ bé co tròn lại nhìn y hệt như chú mèo con. Đáng yêu lắm!

Nhìn đứa trẻ kia an ổn ngủ trên đùi mình, Thiên Tỉ khẽ cười. Sở dĩ cậu biết và chạy đến biệt thự nhà họ Lưu này đều là vì Chí Hoành. Cậu là đàn anh cùng trường với nó. Bản tính trước giờ luôn lầm lầm lì lì, không quan tâm ai. Nhưng sau khi quen biết nó, cậu trở nên dễ gần, cười nhiều, nói cũng nhiều hơn. Cả hai dần trở nên thân thiết, luôn chơi cùng nhau, học tập cùng nhau. Qua tin tức từ quản gia, cậu biết được cha mình định làm hại tới gia đình nó. Cậu đã dùng hết tốc lực để phi thẳng đến đây, nhưng đã muộn rồi! Không thể cứu được cha mẹ nó.

Vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm mại của nó, Thiên Tỉ lại mỉm cười. Không sao! Chỉ cần cứu được nó. Từ giờ cậu sẽ thay họ – những người đã khuất mà ở bên cạnh, chăm sóc, bảo hộ cho Chí Hoành thật tốt, sẽ không để nó phải chịu ủy khuất.

– Tiểu Hoành! An ổn nghỉ ngơi nhé. Rồi ngày mai sẽ là ngày mới của chúng ta. Em vẫn sẽ không cô đơn đâu, vì có ca ở đây rồi.

[LONGFIC][XIHONG] LUẬT NGẦM

12509156_1820557504837809_5374280208020267795_n

Author: Rose

Designer: Tiểu_Lam_Lam

Character:Dịch Dương Thiên Tỉ – Hắn; Lưu Chí Hoành – Cậu.

Pairing: Xi-Hong

Category: Hắc đạo – Ngược – Se.

Summary:

Hắc đạo, Bạch đạo đều có quy tắc ngầm của nó. Đó chính là khó chấp nhận được nhau. Cố hợp nhất nó cũng chỉ vì lợi ích cá nhân.

Yêu – Hận cũng vậy, cũng luôn định luật riêng. Giữa yêu và hận, nếu thật tâm có thể dung hòa thì cuộc sống đã không tồn tại cái gì gọi là trớ trêu!

DANH SÁCH CÁC CHAP

Chap 0: Nợ Máu

Chap 1: Ác Mộng

Chap 2: Điên Loạn

Chap 3: Sự Ôn Nhu Hiếm Có

Chap 4: Bỏ Trốn